Dã Ngoại

Chúng tôi tổ chức đi dã ngoại ở một vùng đất nghèo, ngoại ô thành phố. Đối với tôi mọi thứ thật buồn chán, tẻ nhạt.

Đạp xe hì hục gần chục cây số, tôi hết sức thất vọng khi nơi dã ngoại chỉ toàn là cỏ dại và những bụi gai chi chít. Rồi lại đến buổi trưa cơm thì sống, nước chấm nhạt thếch, cả trái cây cũng quả chát, quả sâu… Tôi tâm sự với thằng bạn thân, mong tìm được sự đồng tình:

– Cậu thấy địa điểm cắm trại thế nào?
– Trong lành, mát mẻ, mình rất thích!

Tôi nheo mày, đành nén giận:

– Thế còn bữa ăn thì như thế nào?
– Được đấy chứ, tuy không ngon nhưng rất vui!
– Thế còn những trò chơi?
– Thật là tuyệt, chúng ta cùng ra chơi với các bạn đi, đừng ngồi đó mà than thở!

Rõ là một thằng thần kinh có vấn đề, tôi đang định cốc nó một cái thì mưa đột ngột đổ xuống. Cả bầu trời tối sầm, cả đám phải sơ tán vào những ngôi nhà lụp xụp gần đó. Đứng dưới một mái hiên, tôi cau có nhìn tất cả đồ đạc ướt sũng và những chương trình đi chơi phải hủy bởi vì cơn mưa vô duyên này. Trong khi đó, thằng bạn cạnh tôi vẫn vui cười xòe tay đón những cơn mưa trong lành.

– Mình hiểu cậu đang rất bực nhưng không phải lúc nào cuộc sống cũng cho chúng ta những điều ta yêu thích, vì vậy ta phải học cách yêu thích những điều ta không có. Nếu làm được như vậy cậu sẽ thấy cuộc sống thật tuyệt vời…

Ngập ngừng… tôi cũng giơ tay đón những giọt nước tí tách và thấy chúng long lanh, đáng yêu hơn bao giờ hết. Ngày cắm trại hôm ấy không hoàn hảo như tôi nghĩ nhưng đã làm tôi nhận ra: Cuộc sống không bao giờ thiếu những điều thú vị, quan trọng là ta có khám phá ra không mà thôi”.

Sen Búp Xin Tặng Người
Chúc 1 Ngày An Lạc
NN-DuyHỷ

 

552 lượt xem