Một buổi chiều sinh hoạt thật dễ thương – cả gia đình cùng ca vang bài hát “tôi yêu màu lam”. Lần thứ nhất, mọi người chưa tập trung lắm, hát đến lần thứ 2, thứ 3 thì những lời bài hát đã đi vào tâm khảm. Tôi bổng nghẹn ngào không sao hát hết câu “tôi yêu đàn em…”. Một phút miên man nổi nhớ – hình bóng những anh, những chị đã dìu dắt mình từ những ngày đầu sinh hoạt cho đến bây giờ. Đẹp làm sao, thân thiết làm sao, thiêng liêng làm sao những tình cảm ấy…

Tôi vốn là người hay quên nhưng thời gian không thể xóa nhòa những hình ảnh, kỷ niệm thân thương với các anh, các chị trong ký ức của mình. Các anh các chị đã thương yêu tôi và truyền sang tôi tấm lòng yêu thương đàn em của mình. Và tôi càng thấm thía rằng: ngày hôm nay đã bắt đầu từ ngày hôm qua, và ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay. Đã có lúc tôi nguyện ước được trọn đời phụng sự màu lam. Và tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi hằng tuần được đi trên con đường quen thuộc đến ngôi chùa có mái ấm thân thương. Cũng có lúc tâm tư dao động, tôi chợt nghĩ: mình có thể xa nơi này không? Tim tôi bổng dưng quặn thắt. Ước nguyện là thế, nhưng ước nguyện có trọn vẹn hay không có phải còn do nhân duyên? Nhân duyên phải chăng đã được định sẳn, bất biến? Chợt nhớ lời Phật dạy “vạn pháp đều vô thường”, nhân duyên cũng có thể do tâm mà thay đổi. Những điều tôi đã làm được hoặc chưa làm được cũng do tâm mà ra…

Tôi trộm nghĩ khi đã khoác lên mình chiếc áo lam, cài lên túi áo chiếc huy hiệu hoa sen, nhận mục đích Gia Đình Phật Tử là mục đích sống của đời mình thì tôi hay anh, chị, em đều đã trở thành người Dũng sĩ. Chúng ta không là dũng sĩ của cuộc chiến tranh dân tộc hay quyền lực mà là Dũng sĩ của cuộc chiến nội ma và ngoại ma – chống lại cái chưa thiện, chưa đẹp bên trong ta và bên ngoài ta để hoàn thành mục đích GĐPT. Người Dũng sĩ GĐPT ví 5 giới là áo giáp, châm ngôn là la bàn, bồ đề tâm là năng lượng hành động, pháp Phật là vũ khí chiến đấu. Ta phải trang bị cho mình thành Dũng sĩ vì đường đến mục đích có rất nhiều cám dỗ, chông gai, chướng ngại. Vũ khí của ta có thể rất sắc bén nhưng nếu ta bảo hộ thân thể không kỹ càng thì ta cũng có thể thọ thương. Ao giáp tốt, vũ khí sắc bén nhưng người, ngựa ốm yếu không được chăm sóc đầy đủ thì cũng không đủ sức vượt qua chướng ngại đường xa. Nếu các thứ này có đủ nhưng lại thiếu la bàn định hướng thì ta dễ lầm đường lạc lối. Người dũng sĩ cần trang bị cho mình thật đầy đủ và vững vàng thì mới mong vượt hết cám dỗ, chướng ngại tiến về mục đích cao đẹp.

Vì vậy các em Oanh vũ không cần đợi đến khi lên đoàn Thiếu để dốc sức phụ các anh chị làm công trình trại; Thiếu nam, Thiếu nữ không cần đợi đến khi lên ngành Thanh để tham gia công tác xã hội; ngành Thanh không cần đợi đến khi thành huynh trưởng mới thương yêu và chăm sóc đàn em. Mỗi người đều có thể đóng góp cho ý nghĩa của mục đích GĐPT ngay ở thời điểm hiện tại, thông qua việc sinh hoạt đều đặn, thực hành tốt điều luật, châm ngôn, áp dụng các bài pháp cơ bản nhất mà mình vừa được học vào đời sống, hết lòng trong các công tác của đoàn mình. Như vậy là chúng ta đang cùng hiện thực mục đích GĐPT đó.

Những ngày này các tự viện đều đang vào khóa an cư, quý thầy cô chuyên tâm tu tập, sách tấn lẫn nhau để đón nhận thêm một hạ lạp đầy đạo vị. Gia đình ta cũng hăng hái chuẩn bị ôn tập cho trại vượt bậc, đánh dấu 1 năm tu học và rèn luyện. Kỳ thi Vượt bậc là cơ hội giúp ta ôn rèn những kiến thức Phật pháp, chuyên môn chứ không hẳn là thước đo chính xác cho sự tiến bộ tu tập của mỗi thành viên. Vậy tự thân mỗi thành viên cần không quên và không ngừng thực hành, áp dụng những điều học hỏi được vào cuộc sống thì đó mới là Vượt bậc đích thực. Xin cầu chúc tất cả anh chị em áo lam Đức Tuệ bồ đề tâm kiên cố vượt thắng tất cả chướng ngại của cuộc thi và quan trọng nhất là vượt thắng chướng ngại trong tâm mình. Đó chính là tình yêu màu lam đích thực. Và tình yêu ấy không bao giờ bị chia rẽ bởi thời gian hay không gian. Chỉ cần Anh, Chị, Em và tôi cùng yêu màu áo lam bằng trái tim trong sáng thì dù vì nhân duyên mà xa cách thì chúng ta vẫn mãi gần nhau.

Nguyên Nguyện

1349 lượt xem