Thời gian trôi qua nhanh quá, đã 5 năm thời gian nói ngắn cũng không đúng nhưng những hình ảnh về ngày trại Anôma_Niliên_Tuyết Sơn ngày nào vẫn còn in sâu vào trong trí nhớ của tôi.

Tôi nhớ lúc đó, mình đang là học sinh cuối cấp của trung học cơ sở, muốn biết đi trại là như thế nào nên khi được đưa đi học là đi ngay không một chút e dè. Hàng tuần, cứ vào thứ 7 đúng 11g30 huynh trưởng và đoàn sinh (những người được đưa đi học) lại tập hợp đầy đủ ở đoàn quán gia đình để cùng nhau đi trại, học cho đến chiều chủ nhật về để kịp thứ 2 về để các anh chị đi làm, chúng tôi đi học, đi như vậy trong vòng 4 tuần. Nơi chúng tôi tập trung học là ngôi chùa Bửu Thọ-Kiên Giang năm đó là năm 2007. Đây là một trại huấn luyện đầu tiên mà tôi được dự (vì gia nhập tổ chức trễ nên không dự được trại Tuyết Sơn) thấy mọi người rất đông, các bạn lạ nhiều lắm vì có tới hai, ba gia đình bạn tham dự, chia chúng, chia đội để dễ kiểm soát, ở với nhau tuy không biết nhau nhưng trong tâm hình như đã quen nhau từ lâu, không ngại xa lạ chúng tôi trao đổi đủ mọi chuyện với nhau: "gia đình bạn tên gi? sinh hoạt được bao nhiêu? …” đủ mọi chuyện về tổ chức. Tôi nhớ trại trưởng năm đó là chị Diệu Thuận-Phạm Thị Xuân Hòa, một người anh đã dạy bài Nghề Đội Chúng Trưởng chính là anh Minh Trung-Đặng Viên Ngọc Trai…. còn nhiều lắm những anh chị đã trao truyền cho chúng tôi nhưng lúc đó tôi không nhớ hết. Và một người chị từ lúc khai khóa cho đến lúc kết thúc khóa trại tôi luôn nhìn thấy chị (vì tuần nào chị cũng có mặt), chị dạy cho chúng tôi bài "Bên trái tôi là người tôi yêu tôi thương, bên phải tôi là người tôi yêu tôi thương………” cho đến hôm nay bài hát ấy tôi vẫn còn thuộc nằm lòng. Rồi ngày chia tay cũng đến, ngày bế mạc trại vui cũng có, buồn cũng có. Vui vì biết được nhiều người bạn cùng chung lí tưởng với mình, buồn vì phải chia tay với tất cả các anh chị và các bạn không biết tới khi nào mới có dịp gặp lại nhau, để cùng ngồi học như thế này. Ngồi nghe chị trại trưởng tâm tình cuối lửa mà chúng tôi ai cũng muốn cho thời gian dừng lại để mọi người đừng rời xa nhau.

Năm 2010, tôi được cử đi dự trại Lahaula tôi được gặp lại chị trại trưởng ngày nào, đủ mặt các anh chị mà năm xưa đã đào luyện tôi,trao truyền những kiến thức cơ bản nhất để tôi có được như ngày hôm nay. Lòng tôi cảm thấy rất vui vì biết rằng trên bước đường mà các anh chị đang đi chưa có một thế lực nào có thể làm ngã nghiêng,chùn bước. Chúng tôi luôn tự hào, vững tin ở các anh ch ị- người đã dẫn dắt chúng tôi, cho chúng tôi niềm tin vững chắc ở lí tưởng của mình.

Kiều Châu _ Phạm Thúy Kiều

513 lượt xem