TRUYỆN MINH HỌA: NGƯỜI và VẬT
CỨU VẬT VẬT TRẢ ƠN


Trong kho tàng truyện cổ Hàn Quốc có câu chuyện rằng: Một buổi chiều mùa thu bến đò ven rừng vắng khách, ông lái đò thiu thiu ngũ, bổng mây đen theo gió cuốn ào ạt thổi về, trời mưa tầm tả, không mấy chốc nước sông dâng cao. Ông lái đò nghe tiếng một chú dê liên tục kêu cứu. Nhìn sang ông lão xúc động con dê bóm hai chân trước vào một khúc cây khô trên đó có con rắn cũng cuốn mình trên một nhánh cây nhỏ không mấy an toàn. Không suy tính thiệt hơn gì cả ông phóng ghe lao ra đưa mái chèo kéo khúc cây khô vào nắm chân chú dê kéo lên xuồng và vớt chú rắn lên luôn rồi nhanh nhẹn tấp vào bờ. Cả hai cúi đầu chào ông lão rồi tiến vào bờ rừng.

Một ngày kia đang ngồi chơi bên đường gần bến đò có con dê ngậm áo ông kéo lại bên đường rồi lấy chân cào xuống đất. Lúc đó có một người nông dân vác cuốc đi ngang qua. Ông lái đò mượn cây cuốc đào chỗ dê chỉ thì gặp một hủ vàng. Ông lái đò chia cho người nông dân một nửa nhưng anh ta không chịu. Anh ta bảo đây là số của anh, cuốc của anh và cuối cùng đưa đến cửa quan. Quan xử anh nông dân đào được vàng người lái đò nếu biết dưới đất có vàng sao không tìm phương tiện đào lấy vàng mà phải nhờ người nông dân vì thế người lái đò bị bắt giam. Rắn nghe ân nhân bị hàm oan nên đến gần bác lái đò và nói rằng tôi cắn ông rồi bỏ chạy, ông bảo người ta đưa ông ra phía sau trại giam nhổ cây cỏ màu tím nhai nuốt lấy nước là khỏi. Mai mốt tôi sẽ cắn mụ vợ ông quan tòa, không ai cứu đặng. Ông nhận cứu và cũng lấy cây cỏ ấy cứu bà ta và vụ án sẽ được thẩm tra. Nói xong rắn cắn ông lái đò. ông lái đò la to lên. Cai tù lính trán chạy lại ông bảo dắt ông ra phía sau trại giam ông tìm thuốc tự cứu. Và ông đã tự cứu mình khỏi chết. Hôm sau vợ quan tòa bị rắn cắn sau nửa canh giờ tánh mạng bị đe dọa thầy thuốc quanh vườn đều bó tay. Quan cai ngục nhớ vụ rắn cắn hôm qua bảo quan tòa nhờ tên tội phạm trong tù cứu. Ông lái đò bảo cho ông ra sau vườn kiếm thuốc. Ông đã nhổ cây cỏ ấy và được cai tù dẫn đến nhà vị quan tòa và chỉ năm phút sau vợ quan tòa nói được rồi ngồi dậy được. Quan tòa hỏi ông. Ông không phải thầy thuốc sao biết được biệt dược chửa rắn cắn. Quan tòa hỏi tiếp ông học được biệt dược nầy từ ai. Ông đáp từ con rắn. Rắn được ông cứu nên đền ơn và kể việc cứu rắn cứu dê. Quan hỏi: Thế dê có trả ơn ông không? Ông đáp có và kể con dê chỉ chỗ chôn vàng và quan đã xử oan cho ông. Quan tòa liền lịnh bắt lại người nông dân tịch thu cả gia sản và trả lại bác lái đò. Bác lái đò từ đó trở nên giàu có nhưng ông vẫn nhớ bến đò và chiếc thuyền và mướn một thanh niên mạnh khỏe thế ông đưa người sang sông bác lái đò trả lương và không lấy tiền người dân nghèo qua sông./.

(THỊ NGUYÊN)

611 lượt xem