Sáng nay, sau phần vệ sinh cá nhân, đứng trước gương soi trong phòng, chải nhẹ lại mái tóc của mình. Thoáng chút ngỡ ngàng khi mái tóc ngày nào giờ đã điểm thêm 1/4 màu trắng bạc chen lẫn cùng nhau. Đưa tay vén nhẹ lên cao, tôi buột miệng hỏi chúng nó một câu: "Cớ sao các bạn lại thay đổi và lại chọn cho mình cái màu này, trong khi thời gian trước các bạn đều là một thể thống nhất!?”

Rất nhẹ nhàng và từ tốn, thay mặt cho tuyệt đại đa số những sợi tóc đã bạc, một anh chàng trắng gần như ngã sang vàng, ngắn củn và mình quăn lại với giọng nói yếu ớt trả lời tôi trong tiếng thì thầm: “Anh ạ, chúng tôi được sinh ra và hình thành từ lúc anh có mặt trên cõi đời, chúng tôi được dưỡng nuôi bởi những tinh chất hằng ngày mà anh đã thọ nạp để sống, một ít tố chất đó chúng tôi được thừa hưởng để làm nguồn sống cho riêng mình, để tô điểm nên cái VÓC con người của anh trước mọi người. Bao năm sống giữa cuộc đời cùng anh, vượt qua biết bao nắng mưa, gió sương và bụi trần cùng những dòng ưu tư, phiền muộn và lo lắng… Những lúc như thế, chúng tôi là những người chịu nhiều ảnh hưởng nhất từ những tác nhân cả bên trong lẫn bên ngoài mà anh và cuộc sống đem lại. Anh biết đấy, mọi việc không nằm ngoài chân lý Thành – Trụ – Hoại – Không. Căn cơ và nghiệp lực của chúng tôi không giống với các bạn kia, sức khỏe và đề kháng không mạnh mẽ để rồi nhanh chóng tàn lụi theo thời gian….

Ví như: Một cái cây được trồng từ nhỏ, lớn lên và ra rất nhiều hoa, trái. Nhưng trong số đó, có một số hoa không thể kết thành trái để rồi chỉ rơi xuống mặt đất cho người đời giẫm đạp. Và cũng có những trái không thể theo một chu kỳ lớn dần và chín đỏ. Có những trái èo ọt, khô héo và rơi xuống trước khi người ta dùng để giao thương, trao đổi như một món hàng cho người đời sử dụng…

Nói như thế để chúng ta có thể thấy rằng: Anh, tôi, người kia hay tất cả thế gian, đời sống, tiền bạc, danh vọng, hạnh phúc hay khổ đau đều là Vô Thường. Có câu:

“Cuộc đời ngắn ngủi có là bao
Cội gốc thương đau cứ vun vào
Mau mau tỉnh giấc mà niệm Phật
Để thoát luân hồi vạn kiếp sau.”

Nghe anh chàng yếu ớt đại diện cho mớ tóc bạc trên đỉnh đầu của mình trả lời như thế, tôi chỉ biết lặng lẽ rời phòng bắt đầu một ngày mới với những suy ngẫm về bản thân và cuộc sống này nhiều hơn…

Nguyên Linh

521 lượt xem