Trong hình ảnh có thể có: 1 người

 

Lại một năm trôi qua ! Một năm buông theo áng mây trôi hờ hững. Một chặng đường vẫn còn đó với dẫy đầy gập ghềnh – gai gốc, nghiệt ngã bủa trùng. Dẫu sông dài – biển rộng, dẫu gian khó nghìn trùng, hình ảnh người lái đò, gò tấm lưng gầy, với mái tóc bạc phơ bụi phấn, mãi mãi âm thầm lặng lẽ, tôn vinh trong mỗi lòng nhân thế

Ví dầu trên mỗi cung đường, con nước xoay chiều sóng gió, lòng người khúc mắc, hun hút lạnh ngắt vô tình rẽ chia, gắt gỏng gieo điều oan khuất trái ngang. Người lái đò vẫn ung dung lặng lẽ giữa lòng đời vạn biến, bận rộn say sưa, dầu dãi nắng mưa, đưa từng đợt khách tấp nập sang sông, hết thế hệ này đong đầy biết bao kỉ niêm ngậm ngùi đi qua, thì nối tiếp thế hệ trẻ khác êm đềm lại đến. Người lái đò miệt mài cần mẫn, nhận lãnh sứ mệnh trồng người cao quí, cặm cụi chăm bón, trang bị hành trang – thắp lên tin yêu – truyền trao tri thức – thắm đượm tinh hoa Phật chất, nâng bước thế hệ mai sau kịp thời trưởng thành, vững vàng trên chính đôi chân của mình, dang rộng đôi cánh mạnh dạn vào đời – đăng trình cặp bến tương lai

Trên từng mỗi dòng chảy, dẫy đầy gió to sóng dữ, lưu vong trên chính quê hương gian khó, đòi hỏi thách thức – cân não, vẫn tĩnh tại giữ vững tay chèo vượt qua bóng đêm dọa dẫm, đọng lại biết bao dư âm, chan chứa tấm lòng vị tha, có thủy có chung, tâm huyết hy sinh vô bờ bến, giữ vững tay chèo băng băng hướng về phía trước

Ngày thì cứ mãi trôi qua, dòng sông thì cứ mãi hoang sơ trống vắng, nỗi sẻ chia cứ lây lất một trời yêu thương. Đêm thì mù tịt, bóng tối đoanh vây chôn vùi tuyệt vọng. Dẫu chờ đợi – có ước mơ, bóng đêm vẫn cứ âm thầm hững hờ câm nín. Ngoài trời đổ mưa tầm tả, nhưng mưa trong lòng thì xối xả nhiều hơn

Cuộc đời là thế, với những dẫy đầy ngã rẻ xuôi ngược chông gai phía trước, dù phải đối diện với thực tại phù du bất định, với ít nhiều vết tích mất mát xé lòng, hằng sâu đớn đau ê chề, đủ để kinh qua, lớn dần dạn dày thấm thía, đủ để đón nhận ý nghĩa cuộc đời. Dẫu cho gia bần có đói khát – có lam lũ cơ hàn, thì yêu thương vẫn là vòng tay khẽ khàng rộng mở, âm thầm gọi mời cho nhau

Ánh nắng cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến một khúc quành thăng trầm lịch sử, thì phải qua ngã rẽ thênh thang. Với trái tim nồng ấm, với nhiệt huyết tràn trề, dẫu cho kẻ ra đi hay người ở lại, kẻ ở bến này hay bờ bên kia mòn mỏi, thì tấm lòng nhân hậu của người lái đò chở đầy yêu thương, vẫn mãi mãi sắc son với trái tim nồng ấm giữa sương hàn lạnh giá, cần mẫn thầm lặng tỏa hương, khát khao dâng hiến trí tuệ cho đời

Nguyên Hoàng PHAN VĂN HUY TÂM

734 lượt xem