CHỊ TRƯỞNG CHÚNG EM

( Kính tặng những người Chị Trưởng cao niên trong tổ chức GĐPT đã một đời hy sinh cho lý tưởng, cho sư mệnh và cho cả chúng em để chúng em có được tổ chức GĐPT của ngày hôm nay )
“ bài viết hơi dài vì giữ gần như nguyên bản gốc “

Những năm tháng mãi trôi qua, dấu ấn của thời gian vẫn còn đọng lại đâu đây trong ký ức, trong tình thương và trên trên những cành lá lao xao nhẹ nhàng ngoài kia. Hình như cả không gian nghe được, cảm thụ được tiếng của thời gian, và nhìn thấy được bóng của cả thời gian….
Gia Đình Phật Tử là cái gì đó rất thiêng liêng, cao cả trong mỗi người phật tử. Ở nơi ấy, chúng em đã gặp được Chị, biết bao thế hệ đoàn sinh chúng em đã đi qua một thời Phật Tử, đi qua một thời hướng thiện. Nhưng người lưu lại dấu ấn mãi hoài tâm hồn chúng em nhất , đó là Chị…!
Nhớ thủa nào thơ ngây ngày đầu, vào Oanh Vũ bơ vơ lạc lõng với bao bạn bè lạ quen, Chị là người đầu tiên săn đón, chơi đùa làm cho chúng em quên đi những bỡ ngỡ thẹn thùng. Rồi những lúc nước mắt nhạt nhòa oan ức, Chị cũng là người vỗ về an ủi. Ôi chao, dường như những điều đó vẫn còn lại quanh đâu đây trong chúng em. Những ngày trại ở lại đêm lo lắng vì lạnh, Chị cũng là người chạy quanh lo kiếm chăn màn cho chúng em…
Lớn lên, chúng tôi lại làm anh chị Trưởng trong Gia Đình, cũng phải săn sóc, dạy dỗ các em trong Đoàn, nhưng vẫn không bao giờ thiếu Chị, mặc dù đã học rất nhiều về cách cầm đoàn cũng như trách nhiệm của người Huynh Trưởng qua các trại huấn luyện, nhưng vẫn là Chị ơi, Chị hỡi…. Đoàn đi trại thiếu này thiếu nọ rồi bày ra trăm cái hoàn cảnh để xin Chị cái này, mượn Chị cái nọ. Đoàn sinh đau ốm, cũng chạy tới Chị gãi đầu , gãi tai rồi ấp a, ấp úng nhờ Chị. Thậm chi ngay cả lo cho các em có bữa cơm tươm tất trong ngày trại chúng tôi cũng bị chị rầy la vì vụn về đễnh đoản. Thân nhân đoàn sinh có việc hiếu ,hỷ cũng là chúng tôi chạy tới Chị hỏi này nọ, làm ra sao, bằng cách nào…..Làm như Chị là một cuốn từ điển bách khoa của trăm công nghìn việc vậy
Hình như tất cả tình thương yêu, tính nhân ái mà chị có được thì Chị đều dành hết cho chúng em thì phải. Nhiều lúc chúng tôi tự hỏi rằng : Ngày xưa khi các bậc tiền bối có phải đã tiên đoán được vận mệnh của Gia Đình Phật Tử sau này nên đã đặt tên cho tổ chức giáo dục tôn giáo này có hai chữ đầu quá đỗi than thương, quá đỗi ruột thịt là “ Gia Đình’’. … Ngược lại chúng em thật là vô tâm biết bao khi nghe mỗi lần Chị gọi đi trại hay có việc giúp Gia Đình thì lại viện đủ cớ để mà thoái thác, em thì bận việc rồi, em thì đau, em thì bận học thêm… nói chung nếu mà ông trời có thấp xuống thì chúng em cũng mắc đi kiện ông trời. Muôn người, muôn cảnh để mà được đổi họ Bùi Lan. Đâu có biết được Chị rất buồn khi bị chúng em từ chối, đâu có biết được Chị đang đau vì trời trở gió….Vậy mà Chị vẫn cười khi nghe, thấy chúng em có công việc, học hành đàng hoàng ngoài xã hội.
Chị ơi ! Thật là không phải khi vì chỉ một chút việc cỏn con, một sự giải trí tầm thường nhỏ nhặt mà lại từ chối khéo chuyện của Gia Đình, và có phần nói dối chị nữa. trong khi đó Chị còn lo gánh vác trách nhiệm ủy viên, và ở Gia Đình Chị là người chị Cả lớn nhất chu toàn cho đàn em. Và ở tư gia Chị là người vợ, người mẹ…, cũng như là người có trách nhiệm với xã hội, vai Chị đã mòn lại còn mòn hơn. Chính vì vậy, nên những nghiêm khắc của Chị đối với chúng em rất là chuẩn mực, lắm lúc không hiểu chúng em lại hờn oán Chị, giờ nghĩ lại ân hận xiết bao. Nhiều lúc tự hỏi rằng : Gia Đình sẽ ra sao khi thiếu vắng chị. Những ngày tháng phục hồi sinh hoạt lại thiếu thốn đủ bề, phải thắp đèn dầu để sinh hoạt ban đêm, những thăng trầm thời cuộc tạo ra những nghịch cảnh chướng duyên cản trở con đường lý tưởng mấy ai còn nhớ ? Những lúc Gia Đình thiếu thốn kinh phí hoạt động thì ai chạy vạy lo cho ? Khí mảnh của Gia Đình mất, thiếu , hư hại, mới cũ… ai cất giữ, bảo quản sửa chữa….? Rồi khi những lúc vui chơi trong ngày trại đến khi tàn cuộc thì ai ở lại về sau để dọn dẹp quét tước…. tất cả đều là Chị hết.
Mỗi lần sinh hoạt, chúng em học ở Chị rất nhiều. Bởi vì ở nơi Chị thì nữ luôn học được tính cần kiệm chu toàn của một người mẹ, sự tháo vác đảm đang khéo léo của một người chị, chút tinh tế, thông minh, tính dịu dàng hiền thục hết sức là con gái của một người thiếu nữ. Còn nam thì sao ? Nam thì học được ở Chị tính cả quyết tự tin trong công việc, sự ham thích tìm tòi kiến thức trong tu học cũng như trong nghề nghiệp và đặt biệt tính tự lập cho bản thân trong cuộc sống… Học được nơi Chị cách sống của người con hiếu đạo vẹn toàn, có phải lý tưởng và mục đích của GĐPT là đây “….Trở thành một Phật Tử chân chính…”
Nhìn những mùa xuân đi qua, mây trắng lại càng trắng hơn. Những vết chân chim là biểu hiện của những năm tháng vất vả, âu lo cho tổ chức, những năm tháng gìn giữ và duy trì mạch sống cho sứ mệnh cao cả.
Thời gian là cơn bão tố tàn nhẫn nhất của cuộc sống, nó sẽ xóa nhòa đi tất cả, điều đó thuyết nhà Phật đã chứng minh. Nhưng theo chúng em, thời gian sẽ không là gì đối với GĐPT, đối với tấm lòng sắt son của Chị. Bao thế hệ đàn em khi đã thành đạt và đang sinh sống ở mọi miền tổ quốc, ở nước ngoài, mỗi lúc có dịp ghé về thăm chùa cũ, về GĐPT nơi mà mình từng sinh hoạt thì điều đầu tiên mà tìm, mà hỏi, đó là Chị. Bởi vì Chị là người vỡ lòng cho chúng em một tâm hồn hướng thiện thủa thời tuổi trẻ. Hôm qua chúng em nằm mơ thấy Chị được chư Phật thọ ký cho Chị sẽ thành Phật trong tương lai ? Chị từ chối. Thọ ký cho Chị thành Bồ Tát ? Chị lắc đầu. Thọ ký cho chị thành Phạm Thiên, thần thánh…? Chị cũng không nhận. Đơn giản Chị muốn mãi làm một người chị của chúng em mà thôi.
Ngày mai, muôn cảnh đời diễn ra trước mắt. Gia Đình Phật Tử vẫn còn đó, trường tồn với thời gian. Sứ mệnh và lý tưởng vẫn sẽ hoài cao cả. Hơn mấy mươi năm đã trôi qua, biết bao điều vẫn còn đang dang dở, ấp ủ. Chị vẫn mãi hoài thương yêu chúng em như ngày nào mặc cho bao thế sự vần vũ. Chị đơn giản biết bao, thanh bạch biết bao. Sự bao dung của chi đơn giản quá bởi vì Chị là người Phật tử, là người Huynh Trưởng và trên hết Chị là người chị Cả .

10 / 99
Nguyên Bổn
Nguyễn văn Đông

4438 lượt xem