Lam viên trên toàn Thế Giới thân thương!

GĐPTVN là một tổ chức sinh hoạt tu học cộng đồng, Chủ trương rắng TU và HỌC không hai. Các bậc cổ đức dạy: “Tu mà không học là tu mù. Học mà không tu như cái đảy đựng sách” hay “Một ngày không hành là một ngày không tu”. Trong Bát Nhã Tâm Kinh có viết: “Hành thâm Bát Nhã” Chứ chưa từng nói “Học thâm bát nhã” bao giờ.

Trong kinh A Hàm có câu chuyện rằng: Ngài Châu Lợi Bàn Đặc tâm ý chậm lụt, học ba năm không thuộc một câu kệ, Anh ông thấy vậy mới khuyên em nên hoàn tục để khỏi phí phạm công đức cúng dường của Đàn na tín thí… Ông đứng khóc vì không biết nói sao cho anh hiểu rằng mình Tín tâm có thừa và sự tinh cần không thiếu. Phật có thiên nhĩ nghe biết được điều nầy nên xuất hiện và bảo ông cứ ở lại để tu. Phật dạy cho ông hai chữ CHỔI và QUÉT. Quét nhà có cây chổi quét nhà. Quét bàn có cây chổi quét bàn. Suốt ngày ông siêng chăm làm việc ấy. Ông quan sát chỉ cần một hạt bụi nhỏ xuất hiện trên bàn ông cũng thấy ngay. Chỉ một cộng rát nhỏ trên nền nhà ông phát hiện dể dàng. Nhìn trên mặt bàn sáng láng ông thấy hình mình trên ấy, Hoát nhiên ông chợt hiểu. Nếu ta quét sạch Tham Lam, Sân hận và si mê trong tâm. Chơn tâm sẽ hiển hiện. Ta biết đích xác mình là ai? từ đâu sanh vào thế giới nầy và khi xả thân ta sẽ đi đâu. Những gì Thế Tôn đã dạy, các thầy giáo thọ đã hướng dẫn thế nào trong quá khứ ông nhớ và hiểu một cách tường tận. Sung sướng quá ông đi tìm Phật để trình bày sự kiến giải của mình. Phật liền xuất hiện bên ông và xác nhận bản sự: Ông đã chứng A La Hán quả.

Ở ngoài đời cũng có câu chuyện rằng: Nghe tiếng Tăng Tử là bậc hiền nhân, ông Công Tôn Minh đem lễ vật đến đảnh lễ xin làm học trò. Suốt ba năm không thấy ông cầm đến cuốn sách.Thầy Tăng Tử hỏi:

– Hãy nói lý do đã hơn ba năm ngươi chưa từng tham cứu kinh sách, gia công học tập? Công Tôn Minh quỳ xuống đảnh lễ thưa:

– Con nào đâu dám thế. Thầy phục vụ song đường, thầy hoà ái thân thương gia cầm gia súc, nên đạo hiếu hiễn bày, gia súc gia cầm hoà lành với nhau trong tinh thần tự xữ. Thầy xữ thế tiếp vật ung dung lễ kính, nhiếp phục được mọi người. Ở chốn quan trường ngoài thì nghiêm trang trong bụng thì nhân từ, Tâm ý thì dành cho đất nước không ái ố riêng tư. Ba điều ấy con miệt mài học mãi mà chưa được. Có đâu không học mà dám ở cửa nhà thầy.

Nghe học trò nói thế, Tăng Tử cung tay bái tạ mà rằng:

– Ta nay không bằng ông.

Dạy như đức Thế Tôn, như Tăng Tử là thực dạy, học như Châu lợi Bàn Đặc, như Công Tôn Minh là thực học. Người có thực học thì nâng đở chắp cánh cho hàng hậu học, thăng tiến cho bạn đồng học, bồi dưởng cho hàng tiền bối, nương nhau mà đi trên cuộc đời nầy. Thế nhân ở nơi công cộng người tuổi trẻ còn phải nhường ghế, thứ tự ưu tiên cho kẻ già, Trong đạo mà không giữ được điều ấy lại đạp lên đầu nhau mà đi thì còn gì là đạo lý. Xin Anh Chị Em nghiêm cẩn xét cho./.

NGUYÊN TÍN Nguyễn Châu.

631 lượt xem