Anh chị em lam viên thân mến,

Trong tập “Năm trăm truyện xưa của Chavanes có kể chuyện: Người nhạc sĩ tài ba và ông bá hộ”:

Một nhạc sĩ lang thang mà lại rất tài ba. Chàng không dùng tài ba của mình để kiếm sống, chỉ miệt mài vì sở thích, vì tính chất nghệ sĩ của mình. Một ngày kia, trời giá rét, trong vùng đói khổ, cuộc sống của chàng quá khắc nghiệt. Bấy giờ chàng mới nghĩ đến chuyện sinh sống. Chàng đến nhà ông phú hộ đàn cho ông ta nghe và xin ông một con bò cái. Ông phú hộ không muốn cho, từ chối khéo: “Nếu anh có thể đánh đàn ròng rã suốt ngày đêm, liên tiếp trong năm hôm, tôi sẽ cho anh con bò theo ý muốn”. Chàng ta đáp: “Nhưng tôi đàn thì cần phải có người thưởng thức, ông có kiên nhẫn ngồi nghe tôi đàn không?” Ông ta nghĩ rằng: việc ngồi nghe nhạc thì khỏe quá, hơn nữa, làm sao anh ta có thể ngồi đàn liên tục suốt năm ngày, nên đáp: “Được quá chứ.”

Chàng nhạc sĩ phấn khởi, lấy đàn ra đàn, đàn một cách hứng thú suốt ngày đêm không ngừng tay. Nhưng ông bá hộ mới ngồi suốt một ngày đã không chịu đựng được, liền sai người giúp việc dẫn bò ra cho anh ta.

Thưa anh chị em, sở dĩ chàng nghệ sĩ chấp nhận ngồi đàn liên tục trong năm hôm là vì: thứ nhất là anh đánh đàn đã quá điêu luyện, thứ hai là tự tin ở tài năng của mình, thứ ba là đam mê nghệ thuật, hay nói đúng hơn là nhiệt tâm và hồ hỡi. Còn bá hộ thì chỉ có mục đích ỷ vào sự giàu có của mình để “bắt chẹt” mà thôi, chứ đâu có chí thú ngồi nghe nhạc.

Có lẽ anh chị em chúng mình cũng thế, bất cứ trong công việc gì, nhất là Phật sự của GĐPT, nếu chúng ta có quyết chí, có nhiệt tâm thì có khó khăn đến đâu cũng có thể hoàn thành tốt đẹp, còn nếu chỉ thực hiện lấy lệ hoặc vì thấy nhiều anh em tham gia, mình không tham gia cũng kỳ và cũng có thể, tham gia để có thành tích công tác, thì sẽ không đi đến đâu.

Chiêm nghiệm câu chuyện nầy để “hồi quang phản chiếu” và để nhắc nhở nhau, ngõ hầu Phật sự chúng ta có nhiều kết quả tốt đẹp.

Thân ái chào anh chị em
BBT

330 lượt xem