Anh chị em Lam Viên thân mến,

Câu chuyện mà con chiên nào của Chúa cũng đều biết, ngày trước đã được phổ biến khá rộng rãi trong một vài địa phương. Đó là chuyện xử tội một dâm phụ: Một ngày kia người ta dẫn đến trước Chúa Jesus một mụ đàn bà:

– Lạy Chúa, đây là con dâm phụ chúng con bắt được quả tang, xin Chúa xử tội

Chúa im lặng. Nhóm người kéo đến một lúc một đông, họ nhao nhao lên:

– Xin Chúa trừng trị đích đáng, theo luật Moise thì phải bị mọi người ném đá

– Đúng rồi, Đức Chúa phán, trong quý vị ai cảm thấy mình hoàn toàn trong sạch chưa hề phạm một lỗi lầm nào thì có quyền ném viên đá đầu tiên.

Thế rồi mọi người dần dần tản mát. Chỉ còn phạm dân đứng trước mặt Chúa, Chúa hỏi có ai là người tố cáo con? Thế là con về được rồi.

Câu chuyện chỉ có thế. Hồi ấy tôi phân vân mãi, lòng Chúa nhân từ khoang dung đến vậy, nhưng kỹ cương của Chúa còn đâu! Một trong những giới cấm của Chúa là tà dâm (phải trung thành với vợ, với chồng, không được phép lấy hai vợ) huống nữa một người đàn bà dâm loạn, mất đạo đức luân lý của người phụ nữ. Tư duy mãi, về sau tôi mới vỡ lẽ. Không hẵn đây là chuyện biểu trưng có giá trị rất lớn về giáo dục.

Chúng tôi thường nhắc nhở anh chị em và cũng cố nhắc nhở chính mình, là luôn luôn hồi quang phản chiếu nhìn rõ lại mình. Muốn tinh tấn tiến tu thì phải thế. Hàng huynh trưởng Gia Đình Phật Tử chúng ta thì phải khác ngoài đời, ít ai chịu nhìn rõ bản thân mình mà chỉ chăm chăm vào lỗi của người khác để “bới lông tìm vết”.

Ngày xưa, có lần Đức Khổng Tử trả lời Tử Công khi ông ấy hỏi: Người quân tử có ghét ai? “Ghét kẻ bêu chuyện xấu của người, ghét kẻ bậc dưới mà nói dèm bậc trên, ghét kẻ có sức mạnh mà chẳng biết lễ phép, ghét kẻ quả quyết làm liều để đến chổ bế tắc {xưng nhơn chi ác giả; cư hạ lưu phi tán thượng giả; dũng nhi vô lễ giả; quả cảm nhi trất giả} “Gandhi {được tôn sùng là bậc Thánh} cũng từng dạy: “Hãy ghét tội lỗi nhưng đừng ghét người phạm tội”. Cao cả thay! Sáng suốt thay! Thật đúng là tinh thần Phật giáo.

Thưa anh chị em, thật ra, những phương châm xử thế đó, những bài học đạo đức đó chúng ta thường gặp trong giáo lý Phật đà:

“Dễ thay, thấy lỗi người, Lỗi mình thấy mới khó
Lỗi người ta phanh tìm Như sàng trấu trong gạo
Còn lỗi mình che đậy, Như kẻ gian giấu bài.
Ai thấy lỗi của người Thường sanh lòng chỉ trích
Người ấy lậu hoặc tăng, Rất xa lậu hoặc diệt”.
{Tiếu bộ kinh – Phần Pháp cú. Câu 252, 253}

Lời Thế Tôn thật ân cần tha thiết ngắn gọn mà súc tích, thâm nghĩa lại bao la.
Anh chị em mình luôn ghi nhớ để thực hiện trên bước đường tu tập.

Thân ái kính chào
BBT

{1} Luân ngữ (dịch giả Đoàn Trung Còn)
Trang 282-283

378 lượt xem