Anh chị em Huynh Trưởng và Đoàn Sinh GĐPTVN thân mến!

TỪ HIẾU là tấm lòng của Phật Tử được hân hoan mở rộng, bởi thấu hiểu được rằng:” Hiếu hạnh là Phật Hạnh, Hiếu Tâm là Phật Tâm”.

Tâm Hạnh ấy làm cho hành giả quên mình, tất cả vì lợi lạc quần sanh mà dấn thân, làm mà không biết mình làm. Ý thức về ngã về pháp, chấp ngã chấp pháp, không hiện hửu. Thân khẩu ý hành duy chỉ vì báo đáp thâm ân mười phương ba đời chư Phật, chư Bồ Tát thánh chúng mà tấn xuất.

Do vậy nghiệp dẫn chưa hề có ý sanh thân, nên không còn tái sinh. Nếu có hạnh hoàn độ thì mang thân Bồ Tát thị hiện. Cho nên hiền nhân thánh chúng coi ngôi nhân vương, Chuyển Luân Thánh Vương như đôi dép cỏ, huống là các chức vị công hầu khanh tướng, tài sản bạc vàng đất đai như trưởng giả phú thương địa chủ.

Kinh số 532 trong Tiểu Bộ có câu chuyện rằng:

Ngày xưa thật rất lâu xa, ở thành Ba La Nại có vợ chồng vị phú thương, nhân đức, giàu có nhưng lại không con. Họ phát tâm làm nhiều việc thiện hồi hướng công đức cầu tự. Sau một năm bà vợ thọ thai và sinh một bé nam đặt tên là Sona. Năm sau lại sinh một bé trai thứ hai tên là Nanda. Cả hai thông minh xinh đẹp và hiếu để khó ai bì. Thời gian qua nhanh. Hai con đều đã thành nhân. Ông bà nhã ý muốn hai con lập gia đình. Nhưng cả hai đều từ chối với lý do cuộc đời là hư dối, không thật và mong manh. Phiền muôn khổ đau thì nhiều, hạnh phúc an lạc chỉ trong phút giây. Họ chỉ muốn phụng dưỡng mẹ cha. Khi quí ngài trăm tuổi, họ sẽ xuất gia sống hạnh không nhà. Thương hai con và muốn tạo thuận duyên để chúng tròn bản nguyện. Ông bà bàn với hai con bán hết sản nghiệp, bố thí cúng dường rồi cả nhà vào núi Tuyết Sơn sống đời ẫn sĩ độ nhật qua ngày bằng rau củ quả.

Nanda là em được bố trí ở nhà cạnh mẹ cha, chuyên tinh hầu hạ quét tước dọn dẹp. Sona nhờ đạt được thiền chứng và thắng trí, nên biết cha mẹ sức ngày một yếu, cần phải có trái cây chín tốt và mềm nên đi xa tìm về. Nhưng Nanda sợ cha mẹ đói nên cho ăn trước, thức ăn không ra chi. Sona nói mãi không nghe nên tức mình đuổi Nanda đi.

Khi ở một mình Nanda dốc lòng tinh tấn tu hành nên không bao lâu cũng đạt thiền chứng và thắng trí. Nanda cãm niệm ơn anh, và muốn hiếu hạnh của anh mình sẽ là tấm gương soi chung cho mọi người. Nanda tính toán một kế hoạch vinh danh anh một cách hoàn hảo mới dùng thần thông bay về thành Balanai yết kiến vua, nhưng vua không tiếp, lại hỏi Nanda muốn gì. Nanda đáp muốn phục vụ vua. Vua bảo tu hành thì lo làm việc thiện phục tha nhân, phục vụ ta làm gì? Nanda bảo: Tôi có đủ thắng trí và thần lực có thể giúp Bệ Hạ lên ngôi Đại Hoàng Đế thống nhất cả Diêm Phù Đề mà không tốn máu xương, dân chúng vẫn an cư lạc nghiệp thọ hưởng hòa bình dài lâu. Sau khi nghe ẫn sĩ trình bày kế hoạch vua rất hài lòng.

Kể từ khi xuất quân, vừa thương thuyết vừa khuất phục, sau bảy năm Manoja thống nhất toàn cỏi Diêm Phù Đề và lên ngôi đại đế với một công ước chung, giải trừ binh bị, sống chung hòa bình, toàn ven lãnh thổ, không cống nạp cho bất cứ ai. Chỉ có giúp đở nhau theo khả năng khi một trong 101 tiểu vương quốc bị thiên tai hạn hán mất mùa đói kém. Khi minh ước được ký kết Manoja đại đế và 101 vương Tử không còn thấy Nanda đâu nửa trong dạ rất nhớ thương. Quán biết điều đó Nanda xuất hiện trên hư không. Các Vương gia rất đổi vui mừng, và sẳn sàng mời ngài vào ngôi vị đại đế. Manoja sẽ làm chức phó vương. Nanda bảo ta tu hành đâu cần danh phận lãnh thổ đất đai tài sản mà làm gì? Nhưng ta muốn quý ngài giúp ta một việc. Các vương tử bày tỏ quyết tâm là sẽ hết lòng. Nanda mới tâm sự. Đó là trên con đường vào núi Tuyết Sơn như họa đồ ta vẽ sau đây có một am tranh. Ở đó anh ta là ẫn sĩ Sona dang hầu hạ song đường. Quý vị đến đó nhân danh 101 đấng quân vương đầu thành đảnh lễ ẩn sĩ và khẩn thiết xin lỗi anh ta, cho phép ta được sám hối về thăm và phụng dưỡng cha mẹ như xưa.

Sona đã được thiên nhãn và thần lực nhiệm màu, sợ đại đế và các tiểu vương khới tâm coi thường ông mà bị đọa. Nên hiện thần thông biến hai thùng nước to nặng cả chục tấn để cách nhau trăm thước rồi quảy lên vai đến hồ Anotatta trên lộ trình của Manoja đại đế để lấy nước. Đại đế và 101 vi Tiếu Vương sanh tâm cung kính chân thành hỏi đường. Sona chỉ vẻ tường tận rồi quảy nước bay đi.

Khi Manoja đại đế và các Vương tử đến Sona dọn trái cây và nước mát cho quý khách dùng, kế Đại Đế mới đảnh lễ Sona và song đường, nhân danh là hiền hửu của Nanda xin chí thành sám hối lỗi lầm xưa và xin được quay về cùng hiền dã phục vụ song đường cho đến cuối đời. Đến đây Nanda liền xuất hiện, năm vóc sát đất đảnh lể hết thảy mọi người nói rằng: Trên có cha mẹ dưới có Huynh Trưởng, Đại Đế, Quý vị Tiểu Vương, Thần cây Thần núi, Dạ Xoa chứng dám. Tôi nhận tất cả mọi khuyết điểm lỗi lầm xưa. Nay chân thành sám hối xin anh tha thứ cho em được quay về báo hiếu mẹ cha. Sona nhận thuận cho rồi bảo mọi người hãy lắng nghe:

Làm người trên đời mà xem khinh bậc hiền nhân là mở đường địa ngục. Anh em trong cùng một nhà phải khiêm nhường cung kính huynh trưởng tỷ muội, giúp nhau hoàn thành bổn phận, trên dưới thuận hòa, ra xã hội mới có thể làm lợi ích cho trời người được chư Phật, chư Thiên và các bậc hiền sĩ khen ngợi.

Đến đây Nanda thấy thắng trí và thiền chứng của mình như được sung mãn hơn, nhưng so với anh mình thì chưa thấm vào đâu nên bạch trước cha me thân huynh và các bậc Vương tử:” Như cha mẹ, quý vị Vương Tử đều biết anh tôi nhờ công đức hiếu dưỡng song đường mà đạt thắng trí và thiền chứng khôn lường. Nay tôi xin hết lòng vâng làm. Sona tiếp lời em nói một thời pháp ngắn khiến Đại Vương Manoja và 101 vị Tiểu Vương tỏ ngộ được đạo ý xin Quy Y tam bảo và trọn đời giữ năm điều giới cấm.

Anh chị em thân mến!

Gia Đình Phật tử Việt Nam là một đại gia đình.

Tâm Hiếu Hạnh chúng ta cố gắng hoàn thành thì đạo hiếu sẽ thênh thang, nâng đở những bước chân bé nhỏ của chúng ta trên đường tu dịu ngọt ngát hương.


Thân ái cùng tất cả anh chị em!

BBT.

410 lượt xem