Quê hương gọi nhớ nhung về

Quê hương gọi nhớ nhung về
Khi đi lại nhớ khi về lại trông
Se se nặng trĩu trong lòng
Lơ thơ giọt đắng giữa dòng chia phôi
Bước đi như đá đeo đồi
Bước về như thể bồi hồi đôi chân
Phải chi đừng có phong trần
Thì đâu “mưa Sở mây Tần” thế ni

Nỗi niềm cố quận mang đi
Phương trời biền biệt thầm thì thời gian
Sợi thương như nhện giăng màn
Sợi nhớ hun hút như đàn đứt dây
Canh khuya ngọn gió heo may
Từng cơn khơi động niềm tây lan về
Không hè mà có tiếng ve
Ve kêu chi vậy ai hè biết không
Tự dưng cái buốt mùa đông
Ập vào chỗ trống lưng tròng ứa mi
Quê hương là nhất bởi vì
Gừng cay muối mặn cũng vì quê hương
Đi vào ngõ ngách chữ thương
Mênh mang chữ nhớ vương vương chữ tình
Đi đâu cũng nhớ quê mình
Quê hương muôn thuở như mình với ta.

27-12-2016
TNT Mặc Giang

741 lượt xem