Bích con!

Đám tang của con đã qua hơn một tuần, niềm thương nhớ con chưa vơi nhưng tạm lắng xuống để chăm lo nhiều Phật sự khác.

Thế mà, sáng nay (16/6/2017) chồng và các con của con lại gọi điện thoại hẹn thứ bảy tới (17/6/2017) sẽ vào gặp thầy đẩ bàn bạc việc tổ chức Lễ Chung Thất cho con. Không những thầy rất mừng mà còn cảm động khi thấy rõ sự thưng tiếc của gia đình con đã thể hiện rõ ràng với sự quan tâm đặc biệt. C1 lẽ đó là lý do đêm nay thầy thao thức khó ngủ nên ngồi dậy viết vài dòng tâm sự với con.

Bích ơi!

Con là một Nữ Huynh Trưởng, dù rất ít gặp thầy nhưng thầy thương mến con như đứa con gái cưng vì mỗi lần gặp, nhìn ánh mắt chân tình, nụ cười hiền dịu, cử chỉ đoan trang với đôi bàn tay búp sen chắp ngay ngắn trước ngực, với đôi gối quỳ xuống đảnh lễ chào kính mà con dành cho thầy và những Thầy, Cô mà con quý mến, thầy cảm nhận được trọn vẹn đạo tâm, đạo tình và đạo hạnh của con đối với Tam Bảo và nhất là đối với lý tưởng áo lam. Đặc biệc với thấy, có vài lần con tâm sự qua nước mắt khi đến tụng Bồ-tát giới tại gia hay những lần HIệp Kỵ nhiều nơi mà thầy trò chúng ta tham dự.

Bích con!

Tâm sự của con, tinh thần phụng sự lý tưởng áo lam, những chướng duyên mà con gặp phải có không ít người biết, thầy đã thương cảm, đã tư vấn cho con với tư cách một người thầy, một người cha, một người anh, có lẽ chưa đủ, đúng hơn là một người hướng đạo, và cứ mỗi lần khai trí, khai thông cho con thì Bích ơi! đôi mắt của con ướt đẫm vì sung sướng hay vì cảm xúc nhận rõ một vấn đề nan giải! Ánh mắt và nụ cười của con, thầy nhìn mà thấy lòng hạnh phúc vì đã giúp con tìm ra đáp số của một bài toán khó giải. Thế là thầy trò chúng ta cùng cười, riêng con thì cười mà nước mắt ràn rụa qua đôi má đã có nhiều dấu chân chim ẩn sau những sợi tóc đã phủ nhiều đau khổ nửa trắng, nửa đen mà thầy biết ở đó chỉ vì tâm huyết phụng sự lý tưởng áo lam với chung quanh quá nhiều áp lực vây bủa khắp nơi mà một nữ nhi chân yếu tay mềm, mình hạc xương mai như con phải chịu đựng, phải đương đầu, thì thầy không thương sao được!

Bây giờ thì con đã yên phận. Chồng, con đã chu toàn cho con tang lễ nghiêm trang; tổ chức áo lam đã thể hiện với con trọn tình trọn nghĩa. Thầy đã không ngạc nhiên lắm dù tin con ra đi đột ngột và rất đau lòng y như điều thầy đã tiên liệu và dặn dò con nên cẩn thận, nhưng Bích ơi! Vô thường và nghiệp túc con người ít ai “dự tri thời chi”. Con là người thứ hai – người thứ nhất là anh Tâm Châu Nguyễn Trưng ở Cam Ranh – đã lấy được nước mắt của thầy, con có biết không? Có lẽ con và anh Trưng là một trong nhiều Huynh Trưởng trung kiên với tổ chức, hy sinh nhiều cho lý tưởng, và đặc biệt hơn, có nhiều tâm sự trao gởi với thầy. Anh Trưng, pháp danh Tâm Châu, khi bệnh gần chết, không nói được, không dặn dò gì với vợ con, chỉ cầm được cái que viết vào lòng bàn tay 3 chữ “Thầy Minh Tâm”, viết xong là trút hơi thở cuối cùng. Con biết đó, cận tử nghiệp của con người là như thế. Phải chăng duyên nghiệp của thầy trò chúng ta quý nhau, thương nhau là vậy.

Ngày mai, gặp Minh, chồng và con của con xem ý nguyện thế nào để thầy tùy duyên mà chỉ bảo. Hy vọng con sẽ mĩm cười. Thầy mong là như thế.

Bích ơi!

Trong Lễ Phủ Kỳ sen trắng trên quan tài của con có Ban Hướng Dẫn Trung Ương và Ban Hướng Dẫn các tỉnh bạn với trên 300 Huynh Trưởng và Đoàn Sinh ngành Thiếu. Anh chị em của con với tình lam thắm thiết, với sự thương yêu, kính mến dành cho con khi làm Lễ Tưởng Niệm. Có nhân thì có quả, công lao của con đã hy hiến cho tổ chức đã được đền bù, đáp trả, tuy chưa đáng tầm nhưng đã an ủi, thể hiện cho con thấy. Minh – chồng con – và các cháu đã thấy rõ. Minh hãnh diện có người vợ như con; các cháu tự hào có người mẹ tuyệt vời như con, thầy nghĩ đó cũng là điều tất yếu.

Với tư cách Pháp Sư, thầy thuyết linh khai thị cho con, thầy chẳng phải tìm ngôn ngữ cao xa hay văn chương bóng bẩy mà chỉ nói những gì cần nói; và thầy thấy di ảnh của con đã cười, một nụ cười như bao lần gặp thầy và vấn kế. Rồi Lễ Thu Kỳ và Dây Thân Ái của nhà lam trong khi hạ huyệt, thân xác con đang nằm trong áo quan nhưng thần thức, thân trung ấm của con đang đứng vào đoạn nào? Ở bên cạnh các Huynh Trưởng, trong các Ban Hướng Dẫn hay bên các em Đoàn Sinh? Thầy thấy hình bóng của con bên các em Thiếu Nữ, vì tâm nguyện của con muốn gần gũi lứa tuổi này để hướng dẫn, chăm sóc. Ước gì con có thần thông thị hiện bằng xương bằng thịt cầm tay để kết dây thân ái với các em, để hát câu “dù cách xa ngàn dặm nhưng gần, gan thép ta chia tay đừng buồn”…

Trời gần sáng, thầy tâm sự với con ngưng ở đây cũng đủ Bích nhé! Võ Thị Bích con gái của thầy.

Thương con lắm Bích ơi!

MINH TÂM
Phật Ân Tự, đêm 16-6-2017

3475 lượt xem