Anh chị em Lam viên thân mến,

Có lẽ trong chúng ta đa số đều biết kiếm sư Munenori (Yayu Taijima-no-kami), một tay kiếm lừng danh Nhật bản và cũng là một trong số các đệ tử giỏi của thiền sư Tabwan (tức thiền sư Thạch Am).

Trong tiểu sử của kiếm sư, tuy trình bày rất khái lược, nhưng có một đoạn:
Một buổi sáng trời trong xanh, cảnh vật yên tĩnh, hương thơm trong hoa viên ngát dịu, Munenori dạo chơi trong vườn hoa cùng với chú tiểu đồng. Đi được một quãng đường dài, ngài dừng lại đăm đăm nhìn những cành hoa đào đang nở rộ. Bỗng nhiên quay người lại thật nhanh, ngài đảo mắt nhìn chung quanh, ra dáng đang tìm kiếm … Quan sát một hồi lâu, cảnh vật vẫn yên tĩnh, chỉ thoáng có làn gió nhẹ, hương hoa vẫn thơm ngát. Kiếm sư liền quay về bỏ cuộc dạo chơi, vào thư phòng, khép cửa lại đăm chiêu tư duy, bỏ luôn cả buổi ngọ trai thường nhật.

Các môn đồ nghĩ là tứ đại thầy bất an, liền lên vấn an. Munenori thổ lộ: “Hồi sáng lúc đi dạo hoa viên, thầy bắt gặp một cảm giác: có người đâm lén đằng sau. Thầy chưa bao giờ lầm về những linh cảm đến với thầy. Nhưng cho đến giờ này thầy chưa tìm ra hung thủ.” Các môn đồ ngơ ngác nhìn nhau. Riêng tên tiểu đồng theo thầy ban sáng, tái mặt, chú bước ra đảnh lễ rồi thưa: “Bạch sư phụ, con xin đê đầu đảnh lễ sám hối, hung thủ đó chính là con! Lúc thấy thầy đi rất bình yên, cảnh vật lại trầm lắng, con khởi lên ý nghĩ: dù là một tay kiếm lừng danh như thầy, nhưng lúc nầy, có ai đâm lén đàng sau, chắc thầy cũng không đỡ kịp. Xin sư phụ hiểu cho con, từ mẫn tha thứ!” Kiếm sư mỉm cười. Không khí ngột ngạt tan biến.

Kính thưa các anh chị, người tu thiền đến độ uyên bác, chỉ một ý tưởng nhỏ nầy sinh của người bên cạnh, cũng đã cảm nhận được ngay chứ không đợi đến khi tư tưởng biến thành hành động. Một kiếm sư đã là thiền sư không phải lúc nào cũng cần “vung kiếm” Một số quý Đại lão Hòa thượng cũng thế, dù chưa đạt đến mức độ như Menonuri nhưng khi trò chuyện với ai, dù khách chưa nói ra điều gì, cũng đã đọc được ý tưởng của khách rồi.

Tôi nhớ cách đây không lâu, tôi cùng mấy anh cao niên đến vấn an, hầu chuyện một vị Hòa thượng, sau khi đảnh lễ, ngài mời chúng tôi dùng trà. Rồi không đợi chúng tôi thỉnh vấn, Ngài đã vào chuyện: “Các anh đến thăm hỏi tình hình “thời sự” phải không?” Tôi và anh bạn ngạc nhiên nhìn nhau. Nghĩ tiếp: “Thầy tu biết chi đến thời sự, mà cũng không nên để tâm đến chuyện linh tinh làm vấn bận việc tĩnh tâm của mình”.

– Dạ không, chúng con thỉnh vấn về Phật sự mà!
– Phật sự thì vô vàng, Phật sự còn dang dỡ đó, các anh cố gắng tu thật tốt đi, tích cực hoàn thành các Phật sự chính của mình đi, thì sẽ thấy nhẹ nhàng hanh thông, còn không chịu khó tu tập, cứ để tâm lăng xăng vào những việc không đâu ra đâu, Phật sự cũng do đó mà dây dưa, không chu toàn. Vậy làm sao mà hanh thông được!

Chúng tôi lãng qua vài chuyện linh tinh khác rồi cáo bạch ra về.

Thưa anh chị em, chúng tôi nêu lại chuyện này, cũng có ý truyền đạt lại lời dạy của Hòa thượng để chúng ta cùng đê đầu lĩnh hội.

Thân ái chào tất cả.
BBT

445 lượt xem