Anh Chị Em Huynh Trưởng và Đoàn Sinh Gia Đình Phật Tử Việt Nam thân mến!

Phật dạy: “Việc nan hành, năng hành” Thế nào là việc nan hành? Ấy là việc không có nhân duyên, sở duyên sanh, không có duyên tăng thượng thúc dục, nói theo ngôn ngữ thế gian không có động cơ thúc dục chúng ta hành động. Chính từ những trở ngại nầy mà chúng ta cố gắng làm được thì công đức mới thật là vô lượng vô biên, như câu chuyện Tỳ Kheo Sai Ma bị bệnh được lược thuật sau đây:

Một thời nọ chúng Tỳ Kheo vào hàng Thượng Tọa của Phật cư ngụ trong vườn Cù Sư La xứ Bạt Đà La có Tỳ Kheo Sai Ma vốn xưa nay chưa từng thăm viếng săn sóc bất cứ một đồng môn pháp lữ nào, nên khi lâm bệnh nặng chẳng có ai đến thăm. Ông phát khởi tư duy: “Thế tôn là đấng đại giác, ngài có biết con đang lâm bệnh và rất đau khổ, cần người giúp đở không? Phật là bậc đại giác có tha tâm trí nghe biết rất rõ nên khởi thân đến chổ Tỳ Kheo Sai Ma. Hộ Thế Thiên Vương, Trời đế Thích, Tỳ Sa Môn Thiên Vương quán biết Phật sắp nói pháp xuất yếu nên lặng lẽ theo hầu. Đến nơi Phật vấn an bệnh nhân bệnh diễn biến như thế nào, thầy và đại chúng chửa trị ra sao? Sai Ma bạch:

– Bệnh diễn tiến rất xấu, Đại chúng không mấy quan tâm Thầy rất buồn khổ. Phật dạy:
– Đã từ rất lâu xa, thầy chẳng bao giờ quan tâm đến ai, săn sóc ai, nên việc xãy ra như thế cũng là thường tình. Thế vì buồn khổ thầy phải quán biết bệnh từ đâu sanh và khi bỏ thầy nó sẽ đi đâu, cái gì đau? Cái gì là bệnh, hạnh phúc là thế nào? Miệng nói tay Phật bưng đồ bất tịnh của Tỳ kheo bệnh đi đổ. Đế Thích và Tỳ Sa Môn dành làm nhưng Phật không cho vì lý do gì Phật bảo nghiệm biết. rồi đích thân tắm rửa thay y phục cho Sai Ma. Khi Phật chữa bệnh của Sai Ma dứt. Phật dạy: Người bệnh là phúc điền lớn để hành giã nhà Phật gieo trồng hạt giống công đức tạo nhân gây duyên làm sung mãn phước trí thành tựu quả thánh.

Hãy săn sóc bất kỳ ai trong hoàn cảnh đau ốm tật bệnh với tâm vô cầu. Đó là điều cần làm, nhất là trong sứ mạng giáo dục phi chính trị hoàn toàn tự nguyện nầy.

Thân ái cùng tất cả anh chị em./.

426 lượt xem