CUNG VĂN BÁI BIỆT YẾT-MA A-XÀ-LÊ
thượng MINH hạ CHIẾU
ĐẠI LÃO HÒA THƯỢNG TÂN VIÊN TỊCH GIÁC LINH

Sau một chín bảy lăm, cuộc chiến ý thức hệ giữa hai miền Nam-Bắc Việt Nam khép lại, khác nào cơn bão lũ đi qua, và hậu quả để lại là những vết thương ăn sâu vào xương tủy, có tư duy, có tàm quý mới ngậm ngùi, mới cảm thấy đắng cay.

Cửa Tùng đôi cánh gài để phản quan tự kỹ, mới thấy rõ đâu là bĩ cực, đâu là thới lai. Nằm đu đưa trên chiếc võng tòn teng trong trại tập trung cải tạo, con kể cho bạn tù cùng nghe những câu chuyện trong kinh Tiểu Bộ Bản Sanh Bản Sự mà Ôn hình nhi hạ hóa là Truyện Cổ Phật Giáo xa xưa. Câu chuyện hay nhất là câu chuyện thân giáo, mà mỗi chúng ta là nhân vật chánh trong trại cải tạo, biết hy sinh bản thân vì lợi ích của tha nhân cùng cảnh ngộ để vượt khó, mà không bỏ mất liêm sĩ, tư cách con người.

Cám ơn đời, con được sinh ra nơi vùng quê khốn khó, nhưng được doanh vây bởi anh chị em thiện trí áo Lam mà ngày ấy Ôn đã là Chư Tôn lãnh đạo. Nay con đã phát túc siêu phương, thì Ôn cư an nơi am tôn vách ván, một Tỳ-kheo vô nhất vật thanh bần.

Một trăm năm trước Khánh Hòa Đại Sư y nương nơi Bản Thệ Tăng Già mà dựng cờ Chấn Hưng Phật Giáo (1920). Bốn mươi bốn năm sau Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất ra đời.

Ngày nay, không ai nói Phật Giáo lâm nguy, bởi quá nhiều chùa to Phật lớn, và nhìn chung “quá đông đảo” Tăng Ni, lại có thêm “học hàm học vị”. Tiến sĩ, Thạc sĩ, ai dám gọi là thời vận bĩ của Phật Giáo nước nhà. Và ngay lúc này đây, Chư Tôn Thạc Đức lại y nương nơi Bản Thệ Tăng Già mà hành hoạt tùy nghi – vô thi bất khả mà Ôn là Đệ Nhị Thượng Thủ đó thôi.

Ngài Đệ Ngũ Tăng Thống, trước sau Ngài có dạy rằng: “Tôi đem hết sức người còn sót lại để giữ cho được móng nền Đạo Pháp, không cho phép bất cứ ai xây lâu đài trên đó hay chỉ là một túp lều tranh, vì tất cả đều là biến thái để phục vụ cho một nhà nước chủ nghĩa xã hội quái thai.”

Phật Giáo có vạn đức từ dung, hằng xét lỗi mình, không nói lỗi người, nếu có, ấy chỉ là thương nhắc nhở nhau thôi. Có chi đâu mà vội, Ngài Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Ngũ Tăng Thống, Ngài Trí Quang, Ngài Trí Tịnh… mỗi khi thị tịch là một dấu ấn bất khả tư nghì.

Ôn kính yêu ơi! Ta La song thọ năm xưa, Đức Phật hết duyên, Niết-bàn an nghỉ. Nay Ôn ra đi nơi đây “Phật Ân”, không một lời dặn dò, nhưng chúng con nghe rất rõ bằng tuệ trí, y giáo vâng làm thay lời bái biệt thiết tha./.

THẠNH KHÔNG

1633 lượt xem