Kính thưa quý anh chị Áo Lam.

Sinh thời, Hòa Thượng Huyền Quang có soạn quyển PHÁP SỰ KHOA NGHI, Trong đó có viết bài văn điếu này làm mẫu. Chúng tôi rất lấy làm kinh ngạc khi đọc được văn này do chính Ngài Huyền Quang chấp bút để tự cảm thán, ai điếu về mình! Trong ngày Tiểu Tường của Người xin trình bày lại bài văn này để quý anh chị cùng niệm vãng.

NHÓM ÁO LAM

Bạch Giác Linh Hòa Thượng!

Giường học canh thâu phút mộng tàn
Nghìn thu vĩnh biệt nẻo nhân gian
Huyễn thân mai một dòng sanh tử
Chân tánh tiêu dao cõi Niết-bàn.

Do đó:
Chết chẳng sợ sa đường địa ngục
Sống không ham đến ngõ thiên đàng
Vì vậy nên Người đã:
Cận bình nửa gánh về quê Phật
Để lại trần gian ngọn Pháp tràng.

Nhớ Giác Linh xưa!
Người đã sinh ra từ: Tú khí trăng sao cao cả
Và được lớn lên bởi: Tinh hoa Phật Pháp thâm huyền.

Tuy nhiên đời thế tục của Người
Con nhà Nho Giáo,
Đọc sách Thánh Hiền,
Dân xứ Quang Trung,
Học đòi hào kiệt.

Nhưng Người muốn tìm sự sống ngoài thế gian, đã may mắn được
Nếm mùi Pháp Hỷ – Thiền Duyệt
Và mặc áo Cà-sa phước điền
Trước khi được Bổn Sư truyền trao
Tôn Phong y bát chơn truyền
Tổ Pháp ấn tâm chánh thống.

Từ đó, Người:
Phát tâm lên đường hoạt động
Dấn bước vào ngõ tùy duyên
Bằng phương tiện
Tham dự giáo quyền
Chung phần lãnh đạo
Ngỏ hoằng dương Phật Giáo
Hầu hàng phục ma quân
Hơn năm mươi năm phục vụ chuyên cần
Và ngoài ba trăm tháng tù đày gian khổ.

Do đó:
Với non sông chẳng khổ
Cùng đạo pháp không hèn
Không mong ai khen
Chẳng phiền ai trách
Lợi danh trong sạch
Trách nhiệm chu viên
Đọc tụng ba tạng Kinh thiêng
Lễ bái bốn miền đất Thánh
Vì hòa bình, bao lần xuất cảnh
Vì đạo pháp, mấy độ nhập triền
Xây dựng viện thiền
Mở mang học liệu
Dắt dìu thanh – thiếu
Đào tạo Tăng – Ni
Soạn dịch “Pháp Sự Khoa Nghi”,
Biên thảo công văn khánh tiết
Không môn đình riêng biệt
Chỉ Giáo Hội cộng đồng
Quyết tâm chống đỡ rất thần thông
Chấp nhận hiểm nguy đầy can đảm
Đó là Ma-ha dũng cảm
Đó là Bát-nhã từ bi.

Từ ngày Vĩnh Khánh ra đi
Nay đây mai đó
Nên chưa bao giờ là: Trác tính trụ trì
Chẳng mấy thuở là: Trì bình hành giả
Lấy nhà giam làm phòng kiết hạ
Dùng bàn giấy làm chỗ tọa thiền.

Sự nghiệp Người, lịch sử khó quên
Công ơn Người, mông nhơn khó báo
Đời vân thủy một bình, ba áo
Kiếp hải hồ muôn dặm cô thân
Bước du phương giáo hóa xa, gần
Tay tổng lý điều hành nội, ngoại
Lao lung nào ngại
Vất vả không nài
Khí tiết: Tùng mai
Trí nhơn: Sơn thủy
Kể sao xiết trượng phu chi khí
Nói sao cùng Bồ-tát chi tâm.

Nay, Hòa Thượng đã:
Treo bình Đông Độ
Quảy dép Tây Thiên
Như xưa Thế Tôn thị tịch song lâm
Nay Trưởng Lão tây quy chích lý
Chơn tánh vốn vô chung, vô thủy
Nhưng huyễn thân đành hữu diệt, hữu sanh
Người đi về thế giới anh lành
Kẻ ở lại sớm hôm cầu nguyện
Nguyện ngày pháp luân tái chuyển
Cầu thuở sứ giả trùng quy
Để lại tính vật bát y
Mang theo hộ thân gậy dép.

Rồi từ đó:
Cửa trần gian lại khép
Nghĩ Thánh cảnh vừa khai
Niết-bàn tự tại lâu dài
Sanh tử tiêu dao vĩnh viễn.

Than ôi! Từ nay:
Thiền đường, học viện
Mai chiều vắng bóng chủ nhân
Háo hức hương lân
Năm tháng bặt tin du tử
Biết hỏi ai: Sao dời vật đổi ná phương
Thương hoa đàm hết sắc còn hương
Tiếc chim hạc im hơi bặt dạng.

Ôi thôi!
Vô thường nhất đán
Vĩnh biệt thiên thu
Màu non lờ lạt âm u
Giọng nước thầm thì rào rạt
Đó là Pháp Thân bàng bạc
Đó là Phật Tánh trừng thanh
Thị diệt – thị sanh
Như Lai – như khứ!

Nam Mô Tu Viện Nguyên Thiều Giám Viện, Chung Thân Dĩ Pháp Vi Gia, Tận Lực Tương Công Tựu Nghiệp, Huyền Quang Trưởng Lão Tân Tịch Giác Linh Tác Đại Chứng Minh.

Trích PHẬT ÂN số 11

1542 lượt xem