NÓI VỚI EM (1)
Mùa xuân là trưng triệu của đất trời, là thông điệp của tạo hóa với vũ điệu Thái Hòa nhuận thắm đức hiếu sinh. Em có thấy cỏ cây hoa lá mơn mởn xanh tươi đâm chồi nay lộc. Núi rừng suối khe, ao hồ sông biển, màu xanh trong, êm đềm dịu mát. Sức sống như tưng bừng vươn lên reo vui hân hoan. Em thấy không cát bụi đất đá cũng mịn màng ấm mát nâng chân người, nâng chân cầm thú trảy hội đón xân về.
Bậc Thượng Sĩ vui đón xuân à, lòng tràn trề từ bi yêu thương, xả bỏ tham ái chấp thủ, giận buồn ghét oán, thù hận, khổ sầu. Nối vòng tay lớn, đem yêu thương đến cho địa cầu từ mỗi một bàn tay với lời chúc phúc đầy chân tình, tâm hồn thứ tha và độ lượng.
Bậc Trung Sĩ, Cảm nhận được bản thông điệp của đất trời, dù chưa đủ bản lãnh xả bỏ viễn ly những tật đố, oán đối, thâm thù, nhưng cố gắng đẩy chúng vào tìm thức để ít ra cũng có được một mùa xuân an lành tự tại để tiếp nạp năng lượng hầu năm mới hy vọng an lạc sẽ mĩm cười với mình.
Bậc Hạ sĩ có tai như điếc, có mắt như mù, chỉ biết có mình và mưu cầu tự lợi, có phút giây nào nghĩ đến hạnh phúc của tha nhân, nên nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, chẳng biết mình là ai, suốt đời nô lệ cho tham ái dục lạc thấp hèn.
Em biết không đất trời là ngôi nhà rộng lớn của vạn loại hữu tình, của vô lượng chúng sanh, lại là kho tàng vô giá cung ứng cho nhân loại đủ cái ăn cái mặc và tiện nghi dân sinh để tồn tại và phát triển không dành cho riêng ai, nên gọi là cha mẹ. Ngày nay có danh từ hoa mỹ hơn là Môi trường sinh thái đó em.
Thiên chức của đất là sản sanh lương thực, thực phẩm theo phương pháp tối ưu của bậc thượng sĩ. Nhưng ngày nay bậc hạ sĩ có lắm tiền nhiều của mua đất rồi bỏ hoang sẳn sàng đóng thuế để chờ cơ hội quy hoạch kiếm lời. Kẻ sản xuất không đất để khai thác đã trở thành Thảo Khấu là lẻ đương nhiên. Các khu dân sinh, người có nhu cầu ở thì không nhà. Bậc hạ sĩ không có nhu cầu nhà nhưng sở hữu quá nhiều nhà, Nên số người Vô Gia Cư rõ thật không ít. Đây là đầu mối của mất trật tự và an toàn xã hội.
Dân Sơn Cước sống nhờ vào rừng núi, Các đại học Nông Lâm sản sinh đào tạo chuyên gia giúp họ khai thác và bảo vệ tài nguyên quốc gia, Nhưng mấy ai được sở hữu đất đai để mở Lâm Trường, Nông Trại. Khi cao sơn là thượng nguồn của muôn sông. Tiếng Việt ta Non Sông là tổ quốc, là Quốc Gia. Như vậy người Việt vong quốc ngay trên quê hương, Người Việt vong thân ngay trên đất mẹ. Tuổi trẻ không nghe tiếng mẹ khóc. Tuổi trẻ vô cảm khi nước mắt mẹ không còn, thì tình lân lý, xóm làng, quê hương đất nước chỉ còn là những thứ bánh vẽ. Em còn nhớ bài hát:
Cái nhà là nhà của ta,
Công khó cha ông làm ra,
Cháu con phải gìn giữ lấy,
Quanh năm nhớ nước non nhà
(Phạm Duy)
Phải nhớ như thế nhé em!
Đường ta đi qua bao gập gềnh,
Lấy gian lao xe thành khí giới,
Lấy đau thương biến thành nụ cười,
Và một ngày quang vinh không còn xa xôi,
Đừng mong ai, đừng tin ai’
Anh chị nầy đừng mong chờ mãi,
Bằng tay ta, bằng tim ta,
Ta xây dựng lại cuộc đời của ta.
(Tôn Thất Lập)
Tinh thần cốt lõi của đạo Phật, là Tri ân và báo ân. Trong đó công ơn của Ông bà, Tổ Tiên Liệt đại tiền nhân là vô cùng thâm trọng. Bởi máu nước mắt hình hài quý vị hòa quyện trong mùi đất của quê hương mến thương. Hãy trân trọng và ra sức giữ gìn em yêu!
THỊ NGUYÊN.
628 lượt xem
Tin khác
Các em Oanh Vũ Gia Đình Phật Tử thân mến. Tết Trung Thu Giáp Thìn (2024) năm nay các anh chị cùng Quý Thầy, Quý Sư Cô và Quý bác…
THẮP LỬA TRÊN CAO NGUYÊN Kính gửi toàn thể anh chị em Lam Viên Gia Đình Phật Tử Việt Nam. Thầy đi hoằng pháp suốt 4 ngày ở…
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT C H Ù A P H Ậ T ÂN Xã Long Đức – Long Thành – Đồng Nai THÔNG BÁO Kính gởi:…
THỊ DANH VI BẤT THỦ Nhạc tưởng niệm Cố Huynh Trưởng Nguyên Tín – Nguyễn Châu Thơ: Đặng Thi Ca Nhạc: Viên Dung Từng bước ngát hương sen Chí nguyện…