Nghe con được biểu diễn văn nghệ sân khấu cúng dường Phật Đản ở chùa, mẹ hoan hỷ lắm, tắm rửa, ăn cơm, thay áo quần đẹp đến chùa sớm hơn mọi khi để có vị trí thoải mái xem buổi trình diễn.
Hết chương trình văn nghệ. Tối về…
– Bảo! Vào mẹ hỏi.
– Dạ! Mẹ cho con tắm rửa trước chút đã được không mẹ? Con lấm lem hết rồi nè!
– Từ từ đi! Vào ngay mẹ biểu.
– Dạ, thưa mẹ.
– Con đi đâu về mà lấm láp, chân cẳng trắng bạch hết vậy? Tại sao không đến chùa?
– Dạ, con diễn văn nghệ ở chùa về đây mà mẹ. Mẹ xem văn nghệ đơn vị con diễn hay không mẹ?
– Này! không được đánh trống lãng! Đêm nào con cũng xin phép đi tập văn nghệ; lại còn nói ở trong nhóm vũ kịch, vậy rồi con đi đâu đêm nào cũng chín rưởi, mười giờ hơn mới về hả? Quá lắm rồi!
– Dạ, là con đi tập văn nghệ thiệt mà mẹ. Tối nay con vừa diễn về đó thôi.
– Hừ! Đến lúc này mà con cũng còn dối mẹ, chối quanh hả? Mẹ buồn con lắm. Hôm nay mẹ đã rất háo hức đi xem chương trình văn nghệ vì nghe con nói có con diễn. Vậy mà mẹ ngồi theo dõi từ đầu đến cuối chương trình có thấy mặt con đâu? Con trả lời mẹ sao đây?
Bảo bổng vùng lên cười nghiêng ngã như chưa bao giờ được cười!… Mẹ nạt:
– Hổn! Mẹ đang hỏi tội con mà con dám cười vậy sao? Để mẹ gọi điện thoại mời anh Đoàn Trưởng của con tới đây.
Bảo (cố nín cười): Xin lỗi mẹ. Con không thể nào nín cười được. Đêm nay mẹ xem văn nghệ sao thấy mặt con được?
– Hả? Ngang bướng gớm nhỉ? Tại sao không có mặt con trong đêm văn nghệ hả?
– Dạ… dạ… Con có diễn nhưng mẹ không thể thấy mặt con là vì…vì con và một bạn nữa ở Đoàn Thiếu Nam phủ vải lên mình thủ vai… ngựa Kiền Trắc cho thái tử cưởi trong vở vũ kịch Khai Dòng Thánh Sử đó mẹ. Mẹ không nhìn thấy chân con còn bết màu trắng toát như chú ngựa bạch đây sao ạ.
Mẹ: Ờ…ờ…ờ… Thì ra là vậy!!!
QUANG MAI (FB GĐPT Cười…)
1163 lượt xem