KHÓ QUÁ… BỎ QUA!

Ngày kia có một Huynh Trưởng GĐPT nọ làm chủ lễ buổi sám hối thường kỳ của toàn thể đơn vị Gia Đình đêm 14 âm lịch nhưng cũng có rất đông Đạo Hữu trong Khuôn Hội cùng hành lễ. Hôm ấy Đoàn Thiếu Nữ trực Duy Na – Duyệt Chúng.

Sớn sác thế nào mà vị chủ lễ là Huynh Trưởng thuộc hàng kỳ cựu này trong buổi lễ vấp ngay vào một lỗi (rất thường gặp) của những anh chị Lam Viên luôn ỷ lại ta đây làu thông kinh kệ: Thiếu một trong ba ngôi Tam Bảo trong khóa lễ, có nghĩa là không thèm để quyển kinh – tượng trưng cho “Pháp Bảo” trên bàn kinh.

Vậy là cái nhân từ lỗi thông thường này dẫn ngay đến cái quả là sự cố cũng thường gặp không kém kể cả với những người “kinh thông vạn quyển”: TỤNG CHÚ ĐẠI BI… KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG RA!!!

Thế là vị chủ lễ cứ: Nam mô hắc ra đá ra dá ra dạ da… đến cuối đoạn lại trở lại đoạn ấy, …hắc ra… à à.. dá ra.. a a.. dạ da.. á…a… liên tu bất tận, dắt Đại Chúng lòng vòng trong đoạn đó đến lần thứ sáu chưa thôi!

Đã thế, anh chàng Huynh Trưởng nhà ta lại còn mang thêm cái “khẩu nghiệp” thích micro loa phóng thanh và âm lượng phát vào mic rất đáng nể nên trong Đại Chúng có người cố “bẻ lái” mà không sao át được giọng oanh… cồ của chủ lễ.

May thay! Chị Huynh Trưởng phu trách Duy Na thường ngày bị anh chị em trêu đùa là “lanh chanh” nhưng hôm ấy lại tỏ ra… lanh trí và… lanh miệng. Thấy Đại Chúng đã đến hồi hết nhịn được cười, sắp sửa… vở òa, trong khi Sư Cô trụ trì đang đứng ngoài hành lang nghiêm trang, chăm chú quán sát, theo dõi “hiện tượng lạ”, chị Duy Na thấp giọng “tụng”: Cho qua, cho qua… khó quá cho qua…

Như “chết đuối vớ được cọc”, vị chủ lễ nhà ta ngay lập tức phối hợp nhịp nhàng tỉnh queo “sang số”: đá ra dá ra dạ da… cho qua… Yềt đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha…

Phào! Lạy Phật! Thiên tài! Thiện tai! Không rõ sau đó vị Huynh Trưởng chủ lễ ấy có “một lần mà tởn tới già” không? Tui chịu!

QUANG MAI

1776 lượt xem