Gia Đình Phật Tử Việt Nam
Cảm tác theo đạo từ của TT Minh Tuyên, TT Như Huệ, Bác GT Trực Ngộ nhân lễ khai mạc trại A Dục mùa Hè 94 tại Vương Quốc Bỉ…
Thế giới vào cuối thế kỷ thứ 20, thế kỷ mà con người chỉ biết chạy theo dục vọng cám dỗ ở bên ngoài, thế kỷ mà nền văn minh đã vượt tột đĩnh, thế kỷ mà người ta được quyền tự hào rằng: Thế kỷ này là thế kỷ của chúng ta…
Họ hãnh diện vì họ đã phát minh ra hàng loạt máy móc tối tân, đã lên tới không gian thám hiểm, đã chế tạo các loại thuốc trừ dứt những cơn bệnh ngặt nghèo…
Ở Phương Tây thế giới nơi mà con người đang lâm vào ngõ cùng: Vào một buổi chiều, vẫn một buổi chiều như mọi buổi chiều khác… người ta thấy hắn lang thang từ phố này qua phố nọ, lê bước từ đường này qua đường kia, đôi mắt đăm chiêu như đang tìm kiếm một cái gì… trông dáng hắn giống người di tản buồn của một dạo vĩnh biệt Sàigòn được bàn tay cứu vớt của nhân loại đến tạm dung trên đất nước của người xứ lạ… vâng chính hắn, hắn vẫn còn nhớ, nhớ rõ lắm, nhớ đêm chôn dầu vượt biển của cha hắn, nhớ mẹ nhìn theo lệ tuôn đẫm mắt, nhớ ngày cha lên tàu ngồi xót xa thân phận 20 năm là 2 lần cha biệt xứ…
Và giờ đây trên xứ người hắn đã trưởng thành, đã có danh vọng địa vị nhưng sao hắn vẫn cô đơn, tâm không an và trái tim không ấm nên mỗi khi chiều xuống hắn lại lang thang như một loài chim lạc loài giữa mùa đông giá rét…
Lang thang cô đơn và cô đơn tuyệt đối là thân phận của chính hắn: Có lúc hắn ước lên tận mặt trăng kiếm chị Hằng đặng xin chút tình thương… cũng có lúc hắn mơ lên tận mặt trời để gặp Thái Dương Thần Nữ xin chút lửa thiêng về sưởi ấm trái tim đang băng giá… cứ thế hắn đi và đi mãi cho tới một ngày kia chợt thấy thiên hạ ồ ạt hướng về Đông Phương để mong được cứu độ…
Phương Đông: hình như có cái gì rất gần gũi với hắn mà bấy lâu đã bị hắn quên lãng… hắn cố nhớ nhưng không tài nào nhớ nỗi… chỉ cảm giác được sự êm ái đang len vào cơ thể mỗi khi nghĩ đến…
Kể từ đó hắn bắt đầu hướng về Đông Phương mầu nhiệm, mỗi tuần tập tễnh đến những ngôi chùa để học Phật: Rồi bỗng một sáng chủ nhật dưới lớp sương mờ của bình minh dân tộc, chợt xuất hiện một khối, một khối màu Lam với nụ cười trong như pha lê, những ánh mắt sáng như châu ngọc…(*)
Hắn tò mò theo khối Áo Lam xem họ làm gì: Họ là một nhóm người gồm đủ lứa tuổi, từ em bé 6 tuổi tới ông già 70… từ Bác sĩ, Kỷ sư, Công chức, Thợ thuyền cho tới Sinh viên, Học sinh… họ gặp gỡ sinh hoạt vào mỗi chủ nhật trong khuôn viên chùa… hỏi ra hắn mới biết họ là tổ chức Giáo dục nhằm bảo tồn Văn hóa với mục đích Đào tạo Thanh Thiếu và Đồng niên trở thành những Phật Tử chân chánh để góp phần xây dựng Xã hội theo tinh thần Phật Giáo với cái tên gọi là Gia Đình Phật Tử Việt Nam, tổ chức này đã có mặt trên đất nước Việt Nam hơn 50 năm, đã từng đau theo cái đau chung của Dân tộc, đã thăng trầm theo mệnh nước nổi trôi, đã đào tạo ra biết bao Tăng sĩ, các Tướng lãnh qua bao thời đại, đã có những Đoàn viên hy sinh vì màu Cờ sắc Áo… và bây giờ Gia Đình Phật Tử Việt Nam đã có mặt khắp nơi trên xứ tuyết…
Vậy mà hắn nào có biết, hắn mãi trôi lăn theo nền Văn minh hiện đại, mãi chạy theo Tài, Sắc, Danh, Thực, Thùy mà quên mất mình là ai… từ đâu đến…
Giây phút này trong cái đại Gia Đình Áo Lam hắn cảm thấy những âm thanh thánh thót của từng giọt nước dương chi tắm gội tâm hồn, Đức Phật đã khơi cho hắn ánh sáng, ánh sáng của chính lòng hắn (*) khi hắn nhìn các em Oanh vũ trong những bài hát:
Thưa ba con đi học, thưa má con đi học, hôm nay cô cho kẹo cô cũng cho điểm cao
Em cầm cây bút trên tay em viết chữ i tờ, i tờ i là tờ i ti rồi em thêm sắc ấy là tên em
Hắn hồi tưởng lại thời thơ ấu trên cái mảnh đất được gọi là quê hương, hắn cũng đã từng ca những bài hát tương tự như vậy, đã từng ê a học thuộc lòng những câu Ca dao:
Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư
Ôi đẹp làm sao, cao quý làm sao cái tình tự của quê hương, cái được gọi là tiếng mẹ đẻ…
Lần đầu tiên hắn khóc thương các anh chị Huynh trưởng: có những anh chị trên đầu đã 2 thứ tóc mà vẫn gồng mình đến với Gia Đình, có những em tuổi đời mới ngoài 20 đã dũng cảm từ bỏ những thú vui riêng tư để về đây tự sửa mình hầu hướng dẫn các đàn em quay về với tổ tiên… nước mắt hắn cứ tuôn trào vì cảm động khi nghe các anh chị hát: Bầy em đang chờ mong chúng ta chim non cánh yếu thơ ngây hòa ca… cùng nhau đưa bầy em chúng ta tiến đến đạo thiêng hào quang chói lòa…
Gia Đình Phật Tử không phải là lâu đài, đó chỉ là ngôi nhà tranh dịu mát, mát lòng dành cho kẻ có tâm hồn. Nếu bạn đã mệt mỏi vì đời thì xin hãy về đây, nếu đã tin bạn hãy bước vào hàng ngũ chúng tôi, Gia Đình Phật Tử sẵn sàng mời bạn vào…(*)
Và hắn đã bước vào, tự cảm nhận lấy những âm thanh thánh thót của mỗi sáng chủ nhật mặc Áo màu Lam cài hoa Sen trắng và ô hay trái tim hắn bỗng dưng ấm lại, ấm đây có lẽ vì tình người, tình Huynh đệ của những người con Phật, những người cùng chung tiếng nói màu da, cùng đứng chung hàng ngũ dưới cờ Xanh Sen trắng…
Hắn thầm vui khi chợt nghĩ đây là món quà đẹp nhất mà Vu Lan này hắn sẽ tặng mẹ, lòng hắn bỗng rộn lên tưởng tượng lúc quỳ bên mẹ kể lể như ngày xưa còn bé và hắn sẽ nói với mẹ rằng: Thưa mẹ con đang quay về nguồn…
Thiện Hạnh
(*) Lời của Người Áo Lam
645 lượt xem
Tin khác
Hàng năm, nhân ngày vía Đức Pháp Giới Tạng Thân A Di Đà Phật, lam viên GĐPT Cam Ranh – Cam Lâm long trọng kiến lập đàn tràng Hiệp kỵ…
Duyên lành hội đủ, BHD GĐPT Gia Định trang trọng tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm thành lập BHD GĐPT Gia Định vào ngày 01.12.2024 tại chùa Như…
Vào ngày 12 tháng 10 năm Giáp Thìn, Phật lịch 2568 (tức là ngày 12/11/2024) lễ Húy nhật tưởng niệm Giác linh Cố Đại Lão Hòa Thượng Tôn Sư Thích…
Nhân sự tùng sự dịp lễ Tiểu tường Đức Cố Đại Lão Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ – Đệ lục Tăng Thống Gíáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất…
Ngày mùng Sáu tháng Mười năm Giáp Thìn, Phật lịch 2568 (nhằm ngày 6/11/2024), vào lúc 19g00 tại chùa Viên Quang thuộc xã Xuân Đông, huyện Cẩm Mỹ, tỉnh Đồng Nai,…