Những Kỷ Niệm Trại Ca Diếp

Đôi dòng về mình và nơi đang sống:

Hơn 15 năm sống trên đất nước quê hương thứ hai gọi Hoa Kỳ, Nhật Phổ Thạnh tên gọi Nguyễn Văn Cường đã có gần 14 năm sinh hoạt với tổ chức GĐPT. Mình là đệ tử của cố Hoà Thượng Thích Thiện Trì. Mình đã ra đời gần Ba Thập Niên trước và sẽ lập gia đình vào mùa lễ Tạ Ơn năm nay. Mình đã học xong bằng Xã Hội Học (Social Work – Master Degree) vào năm 2006. Theo đạo Phật mà nói những việc làm trong cuộc sống chúng ta đều gọi là nghiệp. Người đi ca hát thì gọi là nghiệp cầm ca, cứ ca hát tối ngày. Cá nhân mình thì nghiệp “thông qua…” cả ngày cứ nói chuyện với những người có vấn đề gia đình, cá nhân, phạm luật pháp, uống rượu láy xe, đánh đập vợ con, v.v…, đều phải đến với mình để nói chuyện “thông qua” sáu tháng là xong, nên được gọi là nghiệp “thông qua.”

Khi mới vào GĐPT Phổ Quang tại tiểu Bang Utah, thành phố mang tên Salt Lake City đã gắn liền với cuộc sống của mình từ đó. Tiểu bang mang nhiều sắc thái khác nhau, như tên thành phố nghĩa là Hồ Mui, một hồ không lớn lắm nằm cạnh phi trường với mùi rất đặc biệt không một người nào đến thăm mà không hỏi: “mùi gì vậy? – Thúi quá!”. Những lúc có gió thi sẽ đưa mùi vị này đến gần với dân cư như nhắc nh với mọi người trong thành phố rằng: “bên em đang có ta…” Nếu những ai đã sống gần những trại làm cá chắc có lẽ sẽ biết về mùi vị này. Tuy nhiên thành phố này đã là nơi tổ chức cho Thế Vận Hội mùa đông của năm 2002. Tiểu bang nằm trên vùng sa mạc của miền trung tây Hoa Kỳ, hàng xóm của tiểu bang là Colorado, Arizona, Nevada, Idaho và Wyoming. Tiểu bang có đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Cảnh vật bên ngoài tuyệt vời cho những ai thích đi chơi với phong cảnh thiêng nhiên. Núi cao xanh mát với những rừng cây thông che khắp cả các núi. Leo núi, trợt tuyết, cm trại, du ngoạn là những trò thường được bắt gặp tại tiểu bang. Chỉ cần láy xe khoảng na tiếng là bắt đầu vào rừng núi, hoặc ra sa mạc mênh mong, một đồng trống rỗng với những dãi phủ đầy màu trắng như tuyết, nhưng thật ra là màu trắng của mui.

Tuy những điểm trên là những biểu tượng cho tiểu bang, đa số những người biết đến Utah là đạo Mormon (đạo nhiều Vợ). Salt Lake City là trung tâm của đạo này, đã có hơn 12 triệu người khắp toàn thế giới tham gia vào đạo. Một trong những ứng cử viên cho Tổng Thống Hoa Kỳ cho nhiệm kỳ tới là Mitt Romney. Ông xuất thân từ đạo Mormon này nên bị nhiều thắc mắc về lòng tín ngưỡng về đạo của ông ta. Đó chỉ đôi dòng giới thiệu về bản thân và nơi mình cư ngụ. Anh chị nào có dịp ghé qua thăm một tiểu bang đầy màu sắc đặc biệt này, xin liên lạc để mình có thể làm tròn bổn phận thổ địa.

Những Kỷ Niệm về Trại:

Còn gì vui sướng hơn, còn gì đáng quý hơn khi mình có thể được gọi là một thành phần của một nhóm tạo nên lịch sử. Như anh Trưởng Ban điều hành trại đã nói trong bui khai mạc trại, Trại Ca Diếp – Hội Luận Kỹ Năng Đời Sống Trại là một trại có tính cách lịch sử, vì đây là trại chưa bao giờ có trong tổ chức. Là một thiếu sót, theo lời anh nói, cho tổ chức khi các trại huấn luyện chỉ đào tạo những gường cột, nhưng lại quên đào tạo các linh hồn, con tim của tổ chức là những Htr. Đời Sống Trại, người nuôi dưỡng tinh thần và sức sống. Trại Ca Diếp là trại đầu tiên đi vào vấn đề này, nên chúng ta đang tạo lịch sử.

Tuy đó chỉ là những lời m màng nuôi dưỡng tinh thần trại, nhưng theo thời gian của 4 ngày trại đã gặt hái, học hỏi nhiều quá, đã nuôi dưỡng được những tinh thần bất thoái, những con tim của sự hy sinh bất khả lợi của từng cá nhân Htr., mình cảm thấy tất cả những khó khăn đã trãi qua trong 14 năm sinh hoạt thật đáng giá, đáng quý. Đi một ngày đàn, học một sàn khôn. Trại kỳ này nhắc nh nhiều về tinh thần và ý chí cần phải có của một người Htr.

Những Tinh Thần được gặt hái:

Chiều thứ tư mình với 2 Huynh trưởng cùng đơn vị đáng lẽ phải đáp xuống phi trường JAX lúc 5:24 chiều, nhưng có trục trặc nên đã đáp xuống trễ. Gọi điện thoại cho Chúng của mình như đã hẹn trước thì không gặp ai cả, may mắn là anh Hiệp và chị Trâm cũng vừa xuống máy bay sớm hơn, và đang trên đường về đất trại thì hai anh chị ấy đã quay đầu xe trở lại để chở mình về cùng. Trên đường về đất trại đã trao qua những chuyện vui, tay bắt mặt mừng hớn h chờ đón giờ khai mạc trại, cũng như đều thắc mắc đất trại sẽ ra sao? Trại kỳ này sẽ như thế nào? V.v… Cuộc gặp gỡ vui nhộn trao đổi đôi câu chuyện vui trên xe đã mở màng cho những cuộc vui sẽ đến trong kỳ trại này… đã bắt đầu cuộc gặt hái của trại…

Về đến đất trại thì hầu như tất cả đã về đất trại, ngoại trừ 2 Htr. Đáng lẽ cùng chuyến bay đã phải bị đình đến 12 giờ khuya mới đến. Các anh chị lớn đã đến đất trại từ sớm, thấy còn lanh quanh làm những chuyện còn lại của cổng trại. Cổng trại thật quy mô, nhìn hùng hậu, cho mình có một cảm giác thật mạnh m và hăng say khi bước vào đất trại và đã thấy những gì đang xảy ra trước mặt mình, nó đã nói lên được sức sống của trại kỳ này. Gặp được anh Thư Ký trại bận rộn công việc nhưng vẫn hỏi thăm, chị Thi đến ôm mình với những lời nói hớn h, nỡ nụ cười tươi đón chào đàn em từ xa về. Rồi gặp anh Htr. “50 năm đời sống trại” kế đến là anh Hồ Chí Cường, người mà tôi cứ thắc mắc mỗi lần gặp anh là sự bà con giữa anh và Bảo Liêm? Anh đến bắt tay, còn tay kia choàng qua vai mình và hỏi “mới về tới hả?” Giọng điệu trầm ngâm của anh chứa đầy tình cảm và sự lo âu, phần tế nhị trong âm thanh như cho mình biết, “về đến rồi, mừng quá, không còn phải lo nữa…” Anh cho tôi một cảm giác như một phụ huynh đang chờ con từ xa trên đường về. Những cử chỉ và hành động nhỏ nhẹ như vậy, đôi khi không đáng kể nhưng nó có thể đem đến được sự nhẹ nhàng, thoải mái, bình yên của một người bỏ công từ xa về đất trại. Mình cảm thấy như được “nhập bọn” vậy. Đáng quý cho tình lam, thương sao cho hết màu áo đơn sơ mang đậm tình cảm của một tổ chức giáo dục vô vụ lợi.

Rồi còn biết bao kỷ niệm đáng quý khi gặp gỡ được những Htr. trong chúng của mình. Tay bắt mặt mừng, trao đổi những câu hỏi thăm thân mật dù chưa một lần gặp mặt qua. Bốn ngày bốn đêm trại, mỗi đêm là một nơi ngũ khác, mỗi ngày là nơi sinh hoạt khác. Mỗi buổi là một đề tài khác… tất cả đã hăng hái tham gia tích cực trong các công tác cũng như trao đổi ý kiến và sự hiểu biết trong các buổi thảo luận. Thật vui, thật có giá trị. Rồi ngày qua ngày, thời gian bên nhau anh chị em trong chúng trãi qua biết bao nhiêu cực nhọc và khó khăn, nhưng trên môi vẫn n nụ cười hỷ xã dành cho nhau sau những buổi học, hội thảo, ca hát khá mệt nhọc. Thậm chí đến khi về, ra đến phi trường chờ chuyến bay, Htr. lại gọi với nhau để gửi vài phần quà, như trái nhãn, vài trái khế, trái ổi để ăn cho nhớ hương vị đặc biệt của tiểu bang Florida. Vì chuyến bay 8:15 sáng bị đình, nên phải ngủ lại phi trường đến 3 giờ chiều mới có chuyến bay. Còn khoảng 15 phúc nữa là lên máy bay, anh Thư Ký Trại cùng Htr. Đức Seattle gọi điện thoại gửi quà, mình cùng Chị Quỳnh bàn thảo nên chạy ra lấy không? Sau một phút suy nghĩ, sợ gì mà không lấy? mình lập tức chạy ra ngoài gp hai anh đang chờ trước tiệm Burger King, đang ăn trái nhãn ngon lành, và hai anh đã đưa một bịt nhãn và mình phải chạy vào cổng bay lại. Tình thương màu lam thiệt đơn sơ nhưng đậm đà quá. Còn nhiều kỷ niệm quá, còn nhiều điều muốn nói. Nhưng không biết lời nào diễn cho hết? Không biết bút mực nào diễn cho hết?

Thôi thì trại đã qua, quý anh chị em chúng ta không nhiều cũng ít đã gặt hái được một số vốn liếng đ làm nghề Htr. Đời Sống Trại. Không biết nói gì hơn xin mượn một câu chuyện mình đã sử dụng cho đoàn sinh trong một loạt Câu Chuyện Dưới Cờ đã được gửi ra hàng tuần năm ngoái do nhóm Áo Lam thực hiện.

Ngày xưa có một công chúa dạo chơi ngoài vườn thì trời bổng mưa. Từng giọt mưa đã rơi xuống hồ nước làm cho mặt hồ đầy những hột bong bóng. Công chúa thấy đẹp quá nên muốn kết những bong bóng ấy thành một sợi dây chuyền đeo cổ. Công chúa đến thưa với vua. Vua vì thương công chúa nên đã truyền lệnh xuống bảo người làm sợ dây chuyền bằng bong bóng ấy cho công chúa. Hết người này đến người khác, không ai có thể kết được cả, dù là những ông quan lớn, tài cao hiểu rộng. Có một vị quan kia thưa với công chúa rằng, thần đây có thể kết những bong bóng ấy, nhưng thưa công chúa, tha cho thần tội chết vì thần không biết chọn bong bóng nào cả, vì tất cả đều đẹp. Xin công chúa chỉ cho thần bong bóng nào, thần sẽ kết ngay lập tức. Công chúa nghe vậy, bèn lấy kim chỉ vào những bong bóng nàng muốn kết. Khi công chúa đụng vào cái nào, thì cái nấy đều bị bể cả. Cuối cùng công chúa không muốn kết những bong bóng ấy thành sợi dây chuyền nữa mà chỉ muốn xem nó thôi.

Tuy câu chuyện rất đơn sơ, nhưng mình có cảm giác những kinh nghiệm và kỷ niệm trong kỳ trại Đời Sống Trại vừa qua cũng đẹp như mưa bong bóng mà nàng công chúa đã diễn t. Đôi khi những điều đẹp, điều hay, kỷ niệm vui và buồn, không nhất thiết phải nói ra thành lời thành câu, mà chỉ cần thấy và để trong lòng là đủ. Biết quý giá và tôn trọng là đều đáng quý. Mình tin tưởng trong chúng ta ai cũng quý giá và mến những ngày trại vừa qua. Thôi thì còn chi đâu để nói, xin cám ơn tất cả quý anh chị đã tạo cho mình một niềm sống và hy vọng mới trong tổ chức. Tổ chức của chúng ta sẽ phát triển một ngày một mạnh, như nó đã tồn tại hơn 60 năm qua dù đã bao đổi dời và gian nan. Chỉ cần có những Htr. giàu lòng từ bi và tinh tấn như quý anh chị, như có người vì tổ chức mà hy sinh thời gian lẫn công ăn việc làm để đem đến nụ cười cho đàn em, như Htr. 50 năm đời sống trại, hoặc một vị Htr. đã vì tổ chức đứng trước bàn Phật phát nguyện một câu khi anh dùng ngọn lửa hồng đốt ngón tay anh và nói: “Ngón tay này hy sinh cho tổ chức, thân mạng này xin hiến dâng cho giáo hội” thì, anh chị em áo lam ta ơi… không gì có thể ngăn cách được sự phát triển của tổ chức GĐPT Việt Nam chúng ta đâu.

Kính chúc quý anh chị một mùa sinh hoạt vui vẽ sau những ngày trại CA DIẾP.

Nhật Phổ Thạnh
Nguyễn Văn Cường

841 lượt xem