Nguyên Phương – Hoàng Trọng Cang

Đã nhiều năm qua, trên những đường phố của New York City, có một người bán bong bóng baỵ. Khi nào bán hơi ế, hắn ta thả cho một quả bong bóng bay lên. Lúc quả bong bóng bay cao lên trên không, thì lại có một số người mua tụ tới và việc bán buôn lại khá hơn trong chốc lát. Hắn ta lần lượt thay đổi màu sắc, đầu tiên thả một quả màu trắng, rồi một cái màu đỏ và cuối cùng một quả màu vàng. Một lát sau có một em bé trai da đen tay nắm chặt tà áo ngoài, nhìn thẳng vào mắt người bán bong bóng và đánh bạo hỏi một câu hỏi đầy xúc động: “Này ông, nếu ông thả một quả bong bóng màu đen, nó có bay lên được không?” Người bán bong bóng nhìn chú bé với niềm yêu thương đầy minh mẫn và thông cảm, trả lời: “Này em bé trai ơi, chính những chất gì bên trong những quả bong bóng mới làm cho chúng bay lên được, (chứ không phải gì khác).” Em bé trai đã gặp may mắn, thật vậy, gặp được một người có khả năng nhìn thấy hơn cả cặp mắt của mình. Với cặp mắt tốt, ta có thể thấy đi hay chạy, làm việc hay chơi đùa. Còn người nào có thể nhìn thấy bằng quả tim và cặp mắt mới có thể phát hiện và tiếp xúc cảm ứng được tâm hồn của tha nhân và nhìn thấy thiện tâm bên trong họ. Vâng, người bán bong bóng “đúng” thật và tôi cũng thật “đúng” khi nói với bạn rằng chính những chất gì bên trong bạn mới làm cho bạn vươn lên cao.

Bài trên đây, tôi xin dịch một cách vụng về để tặng những người bạn quen cũng như chưa quen, để cùng cảm nhận đây không phải là một bài Phật pháp mà là một bài Phật pháp. Khi đọc nguyên câu văn bài này, tôi sung sướng được tiếp xúc với một tác giả không quen biết qua những ý kiến mà ông đã gởi gắm trong những câu văn vừa gọn gàng vừa súc tích ý nghĩa đầy đạo vị. Ai ngờ, một gã bán bong bóng bay trên những con đường phố nhỏ lại mang cả một tình thương sáng suốt thấu được tâm hồn người khác, lại có thể trả lời với một em bé trai da đen mang mặc cảm màu sắc, một câu trả lời không khác gì một lời Phật dạy. Trong bài này không nêu lên phản ứng của em bé trai, nhưng chắc chúng ta đều hiểu là em bé ấy rất hài lòng.

Vì mặc cảm phân biệt màu da, xã hội Hoa Kỳ đã tạo trong tâm hồn em bé da đen một ý nghĩ là những gì có màu đen thì không bằng những màu khác. Người bán bong bóng bay đã giúp cho em biết rằng bề ngoài không đáng quan tâm mà chính là bên trong, nội tâm, chính cái tình thương, trí tuệ và sự cảm thông mới là cái cần quan tâm. Ông ta đã khéo léo gieo vào tâm tư của em bé một tia sáng hy vọng, một niềm tin tưởng vào nội tâm, nôi lực. Ông muốn nói với em bé rằng trong em có đủ cả tình thương, trí tuệ, và như vậy em cũng đủ điều kiện để vươn lên trong cuộc sống. Trong em đã có Bi có Trí chỉ cần có thêm Dũng để phối hợp Bi và Trí lại tạo phương tiện và hoàn cảnh để thăng hoa, để chuyển hóa thân khẩu ý từ xấu qua tốt, từ tốt qua tốt hơn, và từ từ tới chỗ tốt nhứt.

Đạo Phật cũng chủ trương chúng sanh đều bình đẳng vì ai cũng có khả năng thành Phật – nghĩa là đều có thể vươn lên tới nơi vô thượng chánh đẳng chánh giác, đó là nơi tuyệt đỉnh của con đường tu hành, bất kể màu da, chủng loại, bất kể căn cơ, trình độ, bất kể không gian và thời gian.

Đạo Phật khuyến khích chúng ta đi vào nội tâm để tìm hiểu sự thật: TA ĐANG LÀ GÌ? TA ĐANG LÀM GÌ? TA ĐANG NÓI GÌ? TA ĐANG NGHĨ GÌ? TA ĐANG HƯỚNG THEO ĐÂU? Thiện hay Ác? Đạo Phật dạy rằng có hai năng lực trái ngược luôn tiềm tàng ngủ ngầm trong mọi người: Một hướng về những điều cao thượng trong sạch, đặc tình của thánh nhân và một hướng về những điều tội lỗi nhơ bẩn của kẻ sát nhân tàn bạo. Cả hai tiềm lực này đều có thể phát sanh bất ngờ với một sức mạnh vô cùng hung hậu.

Thôi, tôi xin dừng lại, vì sợ quí bạn cho là nhiều lời. Biết rồi nói mãi!

620 lượt xem