Mây Trắng Thong Dong

Nhớ Thuở xưa – Khi người còn là đám bạch vân bay thong dong
Ta theo nguồn múa ca đi về đại dương mênh mong,
Người lưu luyến chốn đỉnh cao, lắng tiếng reo cười ngàn thông
Ta nhấp nhô trên sóng bạc, lên xuống vào ra muôn trùng

Kịp đến khi thấy trần gian quằn quạy lệ chảy thàng dòng
Thì người biến thành mưa, nhỏ giọt tuôn tràn đêm đông
Mây đen mịt mờ một phương chừ, mặt trời hấp hối
Người gọi ta về, cùng nhau giăng tay nổi trận cuồng phong.

Lòng thảnh thơi đâu, khi hoa ngàn cỏ núi còn rên siết hận bất công
người đưa hai tay thiên thần, quyết tâm tháo bỏ cùm gông
Trong khi bóng tối phủ đầy, họng súng đen ngòm bạo lực
Xương dồn thành gò cao chừ, trong khi máu đã chảy dài thành sông

Hai bàn tay người dập nát, thương ôi, xích xiềng vẫn chưa tháo được
Ta gọi sấm sét về bên người, quyết cùng bạo lực mở cuộc thư hùng
Gan dạ hơn người, trong đêm hóa thành Sư Vương rống lớn
Hằng vạn loài ma quái nghe người, đã cầm cập run trong đêm sương

Hiên ngang không lùi bước chừ, dù phía trước dầy đặc hầm chong
Người thản nhiên đưa mắt nhìn bạo lực chừ, như nhìn vào khoảng không
Sống chết là chi chừ, ép uổng nhau sao được ?
Người gọi tên ta mà cười chừ, không một lời rên xiết, dù tra tấn cùm gông

Bây giờ thoát đi, xiềng xích chẳng còn bước nổi chân thân
Người trở về kiếp xưa mây trắng, thảnh thơi trên bầu trời mênh mong
Đến đi tự người – đỉnh cao nào thích thú thì người dừng lại
cười trên sóng bạc đầu chừ, ta hát ru người khúc hát bi hùng

21-10-1978
Nhất Hạnh

 

593 lượt xem