THÁNG BẢY NGUYỆN CẦU
Nguyên Diệu (Huế)

Gia Minh ngồi xuống ghế, nơi hai đứa em gái đang chờ sẳn. Anh trở tay nhìn đồng hồ, 08 giờ 30, nén tiếng thở dài giọng anh trầm hẳn:

– Đào nầy, anh phải đi rồi, em với bé Tuệ ở nhà ráng lo cho mẹ nghe. Chuyện nầy dù rất khó, nhưng hai đứa cũng nên chuẩn bị tinh thần trước, Có lẽ mẹ sẽ không ở với anh em mình lâu nữa. Nói đến đó Gia Minh ngừng lại. Anh thấy nghẹn đắng ở cổ. Đôi mắt anh đỏ lên. Trong đôi mắt ấy chất chứa bao buồn lo suy nghĩ và cả sự kìm nén cảm xúc mãnh liệt. Anh hít một hơi thật dài rồi vuốt tóc đứa em út đang thút thít.

– Tuệ ngoan nào. Em phải nghe lời anh dặn, không được khóc kẻo mẹ buồn. Nhớ chưa?

– Dạ! Tuệ gật đầu mà lại khóc òa lên khiến Gia Minh lúng túng. Mà anh Minh đi rồi lở mẹ phát bịnh thì làm sao hả chị? Gia Minh quay mặt đi. Câu hỏi của Gia Tuệ làm cho anh nhói lòng. Dù Tuệ còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng câu hỏi của cô bé là điều anh trăn trở. Đã mấy đêm rồi anh không ngủ mà cứ ngồi túc trực bên giường mẹ. Nhìn mẹ hốc hác, quằn quại trong bệnh hoạn mà lòng anh tan nát. Hơn ai hết tự Gia Minh hiểu rõ nổi vất vã, tình thương yêu của mẹ giành cho các con. Cha anh mất sớm, mẹ tảo tần nuôi ba con ăn học. Mẹ che chở và chăm lo cho các con từng chút một không muốn con mình thua sút bạn bè. Tình mẹ bao la. Thế mà khi anh thành đạt mẹ lại đổ bịnh. Gia Minh ước gì mình có thể ở lại để chăm sóc mẹ trong những ngày sau cuối. Nhưng nào có thể. Thời hạn bảy ngày đã hết. Thời buổi kinh tế thị trường và suy thoái kinh tế, hàng loạt các công ty bị phá sản, kiếm được một việc làm ổn định để thay mẹ gánh vát gia đình thật không dễ dàng gì? Bây giờ ở lại, có nghĩa là mình thôi việc, tiền thuốc, tiền ăn, tiền học của hai em rồi sẽ giải quyết bắng cách nào. Bế tắc không còn con đường nào khác là phải ra đi. Mong mẹ sẽ hiểu sẽ thông cảm cho con. Gia Minh thở dài, lau nước mắt cho Gia Tuệ nhẹ nhàng nói

– Có những chuyện mà mai nầy lớn lên em mới hiểu. Bây giờ em cố gắng học tập và phụ chị Đào lo cho mẹ nghe chưa?
– Dạ! Tuệ ngưng khóc. Dạo nầy đang nghỉ hè, em sẽ lo cho mẹ mà.
– Ngoan lắm. Gia Minh ôm cô bé vào lòng vổ về rồi quay sang Đào. Thôi anh đi. Đào nãy giờ yên lặng bất chợt hỏi:
– Mà anh mang xe đi rồi, lở mẹ phát bịnh em biết tính sao? Kêu Taxi thì lâu quá.
– Ừ! Gia Minh bóp trán. Anh quên mất. Thôi em giữ xe lại, có gì còn lo cho mẹ. Ráng chăm sóc mẹ chu đáo nghe em, anh đi có chuyện gì điện thoại cho anh ngay.
– Dạ. Để em đưa anh ra bến xe. Đào đứng dậy xách túi hành lý của anh trai. Chợt Gia Minh nói khẻ:
– Em chờ anh chút xíu!

Gia Minh vội vã vào phòng mẹ. Mẹ anh vừa chợp mắt. Anh không muốn phá giấc ngủ hiếm hoi của mẹ. Anh nhìn mẹ và nhìn thật lâu, biết đâu đây không là lần sau cùng anh có diễm phúc nhìn thấy mẹ.

Gia Tuệ mở cửa phòng, nhìn thấy chị gái mặc quần áo đẹp cô bé khẻ chau mày:
– Chị lại đi chơi nữa à?
– Ừ! Đào đáp lời. mà vẫn xoay mình ngắm nghía trong gương.
– Chị đi hoài vậy, lở ở nhà mẹ có chuyện gì thì sao?
– Lần trước chị cũng đi mà mẹ có sao đâu? Em ở nhà ráng lo cho mẹ là được. Giờ chị phải đi dự sinh nhật của một người bạn.
– Chị đi hoài em mách anh Minh cho coi.
– Con nít không được nhiều chuyện! Giọng Đào gắt gỏng. Tuệ im bặt. Tuệ nhìn chị phóng xe đi, Con tim bé nhỏ của em run lên vì thổn thức. Kể từ khi Gia Minh về lại nhiệm sở để xe lại ngày nào Đào cũng đi chơi. Mọi việc trong nhà Tuệ đều phải cán đáng cả. Tuệ không nề hà chi việc ấy có đều khi mẹ thức mẹ hỏi Đào đâu? Em lại phải nói dối với mẹ là chị Đào đi đâu đó để mẹ không buồn và em biết nói dối là một điều không tốt. Nỗi ưu tư ấy làm em mất đi vẻ hồn nhiên của tuổi mười bốn. Gia Tuệ chạy sang nhà dì Năm nhờ mua giúp thức ăn trở về. Gia Tuệ nghe tiếng thì thào gọi tên mình của mẹ. Vội vàng chạy vào. Tuệ hốt hoảng, khi thấy mẹ nằm dưới đất. Giường mẹ nằm loang lổ vết máu. Tuệ hét lên rồi cố sức đỡ mẹ lên giường. nhưng cô bé không thể. Mẹ nặng quá. Tiếng mẹ thở gấp làm Tuệ luống cuống. Tuệ vồ lấy chiếc điện thoại trên bàn đôi tay nhỏ run rẫy cố bấm phím số. Tuệ muốn gọi cho chị Quỳnh ở gần nhà, vốn là chị trưởng đoàn Thiếu Nữ mà Tuệ đang sinh hoạt. Tiếng chuông điện thoại đỗ dài.

– A lô bên kia đã có người nhắc máy. Nhận ra giọng chị trưởng, Tuệ bật khóc:
– Chị Quỳnh ơi. Em là Tuệ đây. Chị hãy sang cứu mẹ em với. Mẹ xỉu rồi. Em sợ quá!
– Được rồi. Bình tỉnh. chị qua ngay. Em chuẩn bị những thứ cần thiết chị gọi xe cứu thương ngay.
– Dạ. Tuệ cúp máy.

Là một chị trưởng có khác, vừa bước vào nhà Quỳnh đỡ mẹ Gia Tuệ lên giường, lau sạch các vết máu trên giường dưới đất. lau mặt cho má Gia Tuệ cho bà uống chút nước ấm. Mọi việc thu xếp xong xe cứu thương cũng vừa đến. Hai chị em với sự góp sức của nhân viên y tế việc đưa mẹ vào nhập viện được tiến hành nhanh chóng. .

Đào mãi mê vui chơi cùng bè bạn đến tối mới về. Thấy lá cờ của nhà quàng trước cổng Đào giật mình, và như biết những gì đã xảy ra. Em không còn làm chủ được bản thân. Ném cái xe trước cổng. Em chạy tuột vào nhà. Đầu óc em trống rỗng. Tim em lỗi nhịp, mắt em nhòa đi. Đào thẩn thờ trước di ảnh mẹ. Không tin vào mắt mình. Đào quay quắt muốn tìm câu trả lời!

– Bốp! Cái tát thật mạnh làm Đào choáng váng. Cô ngẫn lên. Cảm giác đau điếng ở vùng má trái vẫn còn nguyên vẹn. Nước mắt Đào tuông rơi. Đào đã kịp nhận ra anh Gia Minh đang nhìn mình đầy thất vọng. Đào tưởng như đất trời sụp đỗ. Mọi thứ trong nhà như lạnh lùng xa xăm quá.

– Anh Minh ơi! Đào chỉ nói được thế rồi gục xuống mê man.

Đào vùng dậy. Đã hơn 12 giờ đêm. Đèn trong phòng vẫn bật sáng. Có lẽ anh Minh biết mình sợ bóng tối. Đào đưa mắt nhìn quanh. Đào dừng lại ở bộ áo tang trắng được đặt sẳn trên bàn. Tim Đào thắt lại. Nước mắt Đào tuông rơi, Mình đã làm gì thế nầy? Tại sao mình lại như thế. Chỉ vì những thú vui ích kỹ nhất thời mình đã gián tiếp giết chết người mẹ kính yêu. Đào ơi sao mầy lại thế nầy? mầy khốn nạn lắm Đào ơi! Đào ôm ngực gục xuống giường. Cảm giác đau đớn thấm sâu đến từng tế bào trong nội thể. Bỗng nhiên Đào bật dậy, lẩm bẫm trong trí nảo: “Mình sai rồi, sai rồi! Mình cần xin lỗi mẹ. Phải xin mẹ tha thứ. Đôi tay Đào run rẫy cầm lấy mảnh khăn tang chít lên đầu, đứng dậy loạng choạng bước đi. . .

Đào sửng lại khi thấy anh Minh đang quỳ trước linh cửu mẹ. Đầu anh gục xuống. Bên cạnh anh là bé Tuệ đang khóc thút thít. Đào đứng chết lặng. Đầu óc rối loạn. Nhưng Đào vẫn nghe rõ từng câu từng chữ cái giọng trầm trầm của anh Minh phát ra:

– Mẹ ơi con sai rồi! Con không nên bỏ đi khi mẹ đang cần con nhất. Mẹ vất vã cả đời nuôi con, thế mà những gì chúng con làm cho mẹ là thế nầy đây! Giá như con ở lại thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi nầy phải không mẹ. Đào còn nhỏ dại, ham chơi. Con đã sai. Con không nên đánh em. Con xin lỗi mẹ.

Gia Minh bật khóc. Lần đầu tiên trong đời Đào thấy anh trai mình khóc. Đào nghe như tim mình ngừng đập. Đôi tay cô bám chặt vào tường để đứng vững. Rồi như không thể chịu đựng được nữa Đào chạy đến quỳ sụp xuống bên cạnh anh khóc nức nở:

– Mẹ ơi! Con sai rồi. Anh ơi! Em sai lắm rồi! Tuệ ơi! Chị cũng sai lắm rồi. Con ích kỹ, con ham chơi, con đốn mạt. Con không còn là con người. Anh Minh đánh con là đúng, nhưng còn là nhẹ. Con bất hiếu mới ra nông nỗi nầy. Nếu con chỉ bằng Gia Tuệ thì sự thế không là thế nầy. Giờ con biết tính sao đây! Trăm lần sai, ngàn lần sai. Mẹ độ lượng mẹ luôn tha thứ. Nhưng con nào có thể tha thứ được cho mình. Thế con mới biết sự khổ trong nhân gian là do mình tác tạo. Giờ nầy ăn năng sự thể đã qua rồi. Xin anh xin mẹ xin em và hồn thiêng cha già chứng dám. Con thực sự ăn năn. Con thực sự sám hối. Xin tha thứ cho con. Đào sụm xuống. Cả ba anh em đều khóc. Gia Minh, Gia Tuệ nâng Đào dậy. Đào nghe hơi ấm. Đào nghe sự yêu thương. Đào nghe sự tha thứ. Đào nghe sự chia sẻ của anh và em mình. Đào giang rộng đôi tay ôm lấy anh và em mình. Nỗi đau như lắng lại. Tất cả đều ngước nhìn ảnh mẹ. Dường như người đang cười thật tươi trong khung hình sau bát nhang nghi ngút và chân tình nhắn gởi:

– “Các con ơi! Đoàn kết yêu thương, đùm bọc nhau, tha thứ bảo ban nhau là sức mạnh sẽ nâng đỡ các con thành toàn nhân cách phẩm hạnh của chính mình. Sai quấy chưa hẳn là điều xấu. Biết điều xấu mà không sửa sai, không ăn năn mới là đáng trách”

Thời gian lặng lẽ trôi. . .

Gia Đào, Gia Tuệ hai chị em giờ như chim liền cánh ra sức học hành. Chiều chủ nhật tay lại trong tay về chùa sinh hoạt và nguyện cho song đường được siêu sanh thoát hóa.

Bóng hoàng hôn đã rơi đều trên mảnh sân vuông của ngôi chùa bé nhỏ. Nơi tận cuối trời tây là vầng dương đỏ rực đang cố soi rọi những tia nắng cuối cùng trong sự ăn mòn của bóng tối. Ánh sáng cuối ngày vàng vợt quá như gieo vào lòng người những vấn vương se thắt lạ thường. Ngày Hiếu hạnh! Ngôi chùa làng thường khi vắng vẻ, giờ trở nên nhộn nhịp, chật hẹp. Phật tử nao nức về chùa mang trong tim khát vọng tri ân và báo ân với người còn tại thế cũng như đã qua đời. Tiếng chuông chiều nghe sao thư thả quá, như âm vang vọng dội từ đáy những tâm hồn, thời gian như lắng đọng, không gian như mênh mông. Đào, Tuệ quì dưới đài Sen. Bao nhiêu con người như trầm lắng, màng đêm dần dần phủ xuống. Tiếng chị trưởng trong suốt như pha lê với âm lượng vừa đủ nghe nói về ý nghĩa bông hồng cài áo. Nói về công đức sinh thành của mẹ cha. Nhìn xuống ngực áo trái chiếc hoa trắng lạnh lùng. Hai chị em bật khóc. Giọng chị trưởng như xoáy sâu: “Ý niệm về mẹ về cha về các bậc tiền nhân như dâng tràn trong tim chúng con, chúng con thấy chúng con nghe, chúng con biết quý ngài vẫn ở trong con, vẫn ở bên con trong từng tế bào, trong từng giọt máu, trong từng hơi thở của tất cả chúng con. xin hãy mặc nhiên tịnh thính và thổn thức. Hãy sống xứng đáng nên người thì kẻ mất người còn chỉ là một không hai.

Đào lâm râm: “Xin đức Quán Thế Âm Bồ Tát lân mẫn thùy từ xót thương nhắc nhở nâng đỡ những người trẻ như chúng con đừng phạm phải những sai lầm đáng tiếc khi ăn năn thì việc đã muộn màng.”

. . . Bài sám Vu Lan được chư tôn khởi xướng, từng câu từng chữ như rót vào lòng người, những gì đáng nói, những điều đáng làm. Tri ân và báo ân không phải là bổn phận, không phải là nghĩa vụ mà là dòng sửa ngọt ngào trưởng dưỡng thân tâm ươm mầm huệ mạng. Cả hai nhìn theo khói trầm hương cuồn cuộn lan tỏa dâng cao như vẽ phát chân dung của mẹ nhẹ nhàng thanh thoát vẫy tay chào rồi vào cỏi khôn cùng. Rồi như không hẹn mà cả hai đồng thốt: “Mẹ ơi chúng con yêu mẹ biết bao”!

. . . . Ngoài kia ánh trăng rằm sáng tỏa. Tình mẹ bao la./.

NGUYÊN DIỆU. (Huế)

497 lượt xem