CƯỜNG LƯƠNG GIẢ BẤT ĐẮC KỲ TỬ.
Phàm làm một việc gì, người Phật Tử cũng nghỉ đến kết quả của nó. Đừng ỷ quyền lực trong tay. Đừng ỷ vào gia sản sự nghiệp tóm thâu cả thiên hạ thì có thể mua tiên cũng được mà hành động trái với luân thường, nghịch đạo lý. Cây kim nhọn dù bọc kỹ đến đâu bỏ trong túi lâu ngày cái đầu nhọn cũng lú ra. Kẻ bị châm chích đầu tiên là kẻ sở hữu, kẻ tác tạo vậy. Hơn nữa trong đạo Phật, tất cả mọi hiện tượng trong nhân sinh và vũ trụ cũng không ngoài nhân duyên mà có. Cũng không ngoài nhân quả mà thành.
“Cường long giả bất đắc kỳ tử” Sống cường bạo chết cũng bạo tàn. Có nghĩa hành động trơ tráo bỉ ổi mà không dám nhận, lại phao vu là của kẻ khác. Nhân gian ta gọi là ném đá dấu tay. Ngày nay có kẻ ném đá chẳng những cũng dấu tay mà mặc khác lại còn thách thức cả quần chúng, thách thức cả dư luận, bằng cách ném đá xong rồi phủi tay bành bạch cho quần chúng thấy rồi từ từ quay phim chụp hình thong thả bỏ đi. Sự kiện Tăng Thân Làng Mai bị trục xuất ra khỏi Bát Nhã là một điển hình. Thầy Đức Nghi đắc Pháp với sư ông Nhất Hạnh nên việc về Việt Nam xây dựng Bát Nhã để Tăng thân có nơi tu tập theo pháp môn này, chẳng có gì gọi là sai lầm. Phật tử Việt Nam có nhiều tông chi giáo hệ khác nhau. Nhưng lịch sử Phật giáo chưa từng có những biến động nồi da xáo thịt. Phật tử đánh đá nhau, lăng nhục xúc phạm tăng bảo, người lương tức người không theo đạo nào ở Lâm Đồng từ khi khai sinh vùng đất này lịch sử chưa từng ghi cư dân ở đây đập phá chùa chiền đền đài lăng miếu, xúc phạm lăng nhục người trông coi các cơ sở ấy, Dù cho họ biết chắc là có cơ sở mê tín dị đoan, buôn thần bán thánh chứ đừng nói là cơ sở tôn giáo. Còn các tôn giáo chánh thống thì sao? Lẽ dĩ nhiên là họ hoàn toàn bất đồng về quan điểm và đức tin. Nhưng hơn ai hết họ là thành phần hiểu biết có văn hóa và tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của nhau.
Một khi ta đã biết kẻ ném đá dấu tay là ai? Họ hành động như thế là vì mục đích gì? Từ đó Phật tử mới thấy thầy Đức Nghi chung quy chỉ là giọt nước cuối cùng làm tràn ly mà thôi. Vì rõ thầy và chư tôn trong cái giáo hội đó hoàn toàn bất lực vì có chút thực quyền nào đâu? Rồi Tăng Thân kéo về chùa Phước Huệ của thầy Thái Thuận. Chuyện không dừng lại đó và rồi sẽ đến lúc có một số đệ tử thầy Thái Thuận xuất hiện y như ở Bát Nhã với bản củ soạn lại tấn công trục xuất Tăng thân. Cái hay ở chỗ Tăng Thân Làng Mai là những thầy cô rất trẻ, có học, có chí hướng xuất trần, muốn chung tay góp sức xây dựng một thế giới đầy yêu thương và hiểu biết. Họ doanh vây bên nhau với lòng từ bi không thù hận sân si nhắc nhở sách tấn truyền trao năng lượng cho nhau để kích hoạt tiềm năng còn ẩn tàng trong mỗi con người thành một nguồn năng lượng vô biên từ cuộc sống lục hòa cộng trụ chơn chánh. Họ đi tu không có mưu cầu làm trụ trì hay chức sắc. Họ ý thức rất rõ đời là vô thường. Do đó việc xảy ra thật rất đáng xấu hổ. Xấu hổ cho dân tộc. Xấu hổ cho đạo pháp. xấu hổ cho dân tộc vì lịch sử gần năm ngàn năm văn hiến trong chốn Già Lam Lan Nhã có sự bạo hành kiểu xã hội đen hèn kém ấy. Xấu hổ cho Đạo Pháp vì chư tôn liệt tổ truyền giáo khai sơn coi phú quý vinh hoa như đôi dép cỏ. Coi thân tứ đại như rắn độc chỉ biết đem thân mình mà cứu độ chúng sanh. Đem thân mình mà chở che cho đồng môn pháp lữ trước đầu sóng ngọn gió. Chớ nào có đem con bỏ chợ lạc nẻo trôi sông. Khi Tăng thân chỉ vào hàng con cháu mà lại quyết kế thừa sự nghiệp Như Lai. Vừa xấu hổ, vừa nhớ lại truyện xưa khi Phật đi ngang qua chánh pháp đường nghe chư Tăng thảo luận về Vương Tử Odena sống ở Samsumaragini đã móc cả cặp mắt của vị Kiến Trúc Sư đã xây dựng cho mình một tòa lâu đài đẹp nhất và độc tôn về kiểu dáng này. Phật dạy: Ngày nay như thế sự ác hành của ông ta đã giãm sút. Ngày xưa ông ta còn tàn bạo đến ngàn lần. Đến nay quý thầy mới quỳ bạch: Xin Thế Tôn kể lại chuyện xưa quý thầy sẽ tư duy nghiệm biết y pháp vâng làm. Phật ôn tồn dạy:
Ngày xưa ở thành Takkasila có vị giáo sư tiếng tăm được mọi thành phần trong cả nước tôn vinh là thánh sư. Do vậy các Vương Tôn, Công Tử Hoàng Thân khắp nơi được gởi về đây theo học với thầy. Trong số ấy có Hoàng Tử Bramadatta là một chàng trai cực kỳ thông minh nhưng tàn nhẫn dữ dằn và hung bạo. Khi tốt nghiệp, Vị giáo sư biết rõ tương lai từng người nên gọi Bramadatta vào bảo: “Quyền lực không phải lúc nào cũng ở trong tay ta. Do vậy ta khuyên anh hãy sống trong tình nhân ái. Vì hành động ác độc sẽ là hạt nhân mai sau ta phải hưởng quả tương ứng”.
Khi trở về triều nội. Vua cha băng hà Bramadatta đăng quang Vương Vị. Vị giáo sĩ của Vua lại là người háo danh tàn ác xúi vua chinh phạt các tiểu Vương Quốc nhỏ lẻ có đến ngàn vị. Nhưng khi đến ngoại thành Takkasila thì khựng lại. Nhà vua quyết định dừng lại dưới gốc một cây đa to. Ông ra lịnh xây chung quanh gốc đa một cái bồn. Móc mắt các Vương tử để lên bồn và lấy máu đổ vào bồn như tưới cây. Lóc thịt họ để tế thần rồi sau đó ra lịnh tấn công vào thành. Trong lúc quan quân loạn xộn, một quỷ dạ xoa bay qua, thấy thái độ nhà vua kiêu căng dễ ghét nên xẹt xuống móc một mắt vua rồi bay đi. Quân Tướng đặt Vua nằm nghỉ trên một Long Sàn dưới gốc cây. Trên cây đa có con kên kên đang rỉa một khúc xương và vô tình làm rớt khúc xương nầy xuống đúng con mắt còn lại của vua. Nhà Vua quá đau khổ và hoảng loạn. Lúc này mới nhớ đến lời dạy của vị giáo sư. Nhưng than ôi đã muộn. Nghe tin nhà Vua lâm nạn, các Tiểu Vương Quốc liền vùng lên và tấn công xóa bỏ đế chế đương triều. Trên đường tháo chạy nhà vua quá thất vọng và qua đời.
Nói chuyện xưa, không thể không nói chuyện ngày nay. Để xây dựng bức tường Bá Linh, bao nhiêu người dân Đông Đức đã hy sinh? Nhưng khi đập bức tường thành này không một đảng viên nào của Đông Đức bị trả thù, bỏ tù hay thiệt mạng. Để xây dựng một nước cộng Hòa Liên Bang Xô Viết, bao nhiêu triệu dân Nga phải bỏ mạng ở các trại tập trung, trại cải tạo. Nhưng khi chế độ Cộng Sản tại nước này sụp đổ không có một đảng viên nào phải hy sinh. Tại Việt Nam bao nhiêu tín đồ Phật Giáo, tu sĩ Phật giáo bị nhà cầm quyền bỏ vào bao bố thả trôi sông hay sống trong gông cùm và bị đày đi côn đảo, khu dinh điền. Phật giáo trải bao năm đấu tranh chưa từng phá hoại của bất cứ chế độ nào một khẩu súng, một viên đạn, một khẩu trọng pháo, chiến hạm hay quân xa. Ấy thế mà tập đoàn gia đình trị họ Ngô phải cáo chung. Kẻ đứng đầu chế độ phải bỏ mạng. Trước sau Phật giáo vẫn là Phật Giáo nào có làm hại ai đâu?
Đất nước ta đã kinh qua mấy trăm năm chinh chiến từ thời Trịnh Nguyễn nên ngày nay còn ở trong danh sách các nước tụt hậu trong khu vực chứ chưa nói là cộng đồng thế giới. Vì lý tưởng hòa bình, vì muốn giải trừ chiến tranh mà đa phần người dân Việt đều thầm lặng. Thầm lặng không có nghĩa là thua cuộc. Thầm lặng không có nghĩa là thúc thủ bó tay mà là hàm dưỡng nội lực để trở thành tiếng nói có hợp âm của đất trời và con người thành tiếng nói của sấm sét trong thế tam tài khử ác tùng thiện, dưỡng vật trưởng nhân diệu lý lắm thay.
THỊ NGUYÊN
542 lượt xem
Tin khác
LÁ THƯ SEN TRẮNG (Bản tin Sen Trắng số 03) BBT Trang Nhà Thế Giới xin đăng tải lại bài sen trắng Vu Lan của Htr Nguyên Tín – Nguyễn…
Thưa quý vị, Quý vị nào có duyên cầm được bản chiêm tinh này, trong mùa xuân Quý mão, xin quý vị hãy mỉm cười với vận mạng của mình,…
NHỮNG NỐT NHẠC THẦM LẶNG Phụng thân mến, Chị cứ ngỡ rằng chị em mình còn có dịp được làm việc chung qua những lần thực hiện kỷ yếu như…
CẢM NIỆM XUẤT GIA 08-02 Nhâm Dần Năm 2022 Ánh trăng thượng tuần tháng hai Ấn Độ dần khuất nơi phía chân trời xa thẳm, in bóng trải dài nơi…