HỒI KÝ: VIẾT CHO HUYỀN TRANG III

Ha-ha… a a ắc ắc… tiếng cười kéo dài và ngặc nghẽo, pha một chút hồn nhiên tươi vui của hắn. Thoạt đầu nghe, ai cũng thấy hơi khó chịu, song cũng thấy vui vui và buồn cười.

Lúc đầu tôi không để ý lắm đến giọng cười của hắn vì mãi lo dựng trại sau khi huân tập và nhận lệnh hạ trại, nên tôi cũng không hình dung được cái tướng của con người hắn..! Lại tiếng cười ấy và giọng nói bi bô pha một chút tiếu tiếu: “Anh Phương (Tôn xuân Phương gia đình Thập Tháp) có cái lược không, cho mượn một lát đi, để dãy cỏ chung quanh trại đi.” Hắn đã dựng xong lều trại cá nhân của mình.

Xoạt xoạt, tiếng dãy cỏ làm vệ sinh chung quanh khu vực trại của hắn. tôi cắm cúi nhẫn nại đóng xong cây cọc trại cuối cùng và bắt đầu gút dây dựng trại. tôi không tin được vì sao hắn lại dựng trại nhanh đến thế.

Ngước mặt lên tò mò, tôi nhìn quanh một lượt, xem thử ai là người phát ra tiếng cười đó, lúc ấy trong tôi cứ hình dung hắn là một con người có tạng nhỏ gọn, thấp bé, ốm nhom đen đúa, râu ria lỡm chỡm chứ. Nhưng không tôi đã nhầm to, bất giác giọng cười lại phát ra từ phía hắn đang đứng, hắn chỉ tay về phía một chiếc lều trại được dựng lên từ một mãnh vải màu sắc sặc sở của anh chị nào đó trong đội sen vàng (cái bọc nệm) màu xanh lá cây có rua. Hắn lại phát lên cười sặc sụa như một đứa trẻ bị chọt cù. Tôi cảm thấy ghét hắn kinh khủng, không tin vào mắt mình, tôi đứng dậy bỏ lở công việc cần làm để nhìn hắn cho rõ hơn.

Tôi không thể nào tin được trước mặt của tôi, hắn to lớn mạnh khỏe, béo tròn trục, gương mặt rạng rỡ trắng đỏ như vẻ thư sinh, nhưng nhanh nhẹn hoạt bát. thoạt nhìn tôi đoán hắn chừng ngoài 30 tuổi là cùng. Như đọc được suy nghỉ của tôi, hắn từ từ tiến lại gần lều đang dựng của tôi. Giã bộ như vô tình không nhìn thấy hắn để xem hắn muốn làm gì? Và muốn bắt chuyện với ai. Ôh không! một thoáng bối rối, hắn đột nhiên ngồi xuống đối diện tôi bên kia, một góc chéo của trại. Hắn tự nhiên hơn cả tự nhiên giúp tôi sửa lại nút thắt đây quai chèo đang trong vào cây cọc trại. Hắn đóng thêm mấy nhác búa vào cọc cho chắc và khéo léo cầm đầu gậy dựng trại lên, tự dưng tôi cũng làm theo hắn như một cái máy, và trại của tôi cũng đã được hoàn thành sau khi tăng và điều chỉnh lại các sợi dây cho căng trại. Hắn cười bâng quơ và cầm cuốc dãy cỏ chung quanh trại giúp tôi. Tôi thán phục và để ý đến hắn nhiều hơn, hắn sẳn có một tinh thần lam thật đáng trân trọng, hăng hái giúp đở mọi người mà không màn đến lời cảm ơn, sau khi giúp tôi hoàn thành xong công việc dựng trại, hắn lẳng lặng về lại lều trại gom góp tất cả các vật dụng cá nhân vào ba lô thật ngăn nắp không quên đi rửa tai và sửa xang lại bộ đồng phục đang mặc ngay ngắn.

Tiếng còi huân tập một hồi dài và bốn hồi ngắn. Hiệu lệnh tập họp chung. Các anh trong ban Hướng Dẫn đồng thời cũng là ban quản trại cho lớp huấn luyện trại Huyền Trang III huấn thị cho tất cả trại sinh tập họp để chuẩn bị cho lễ khai mạc trại. Đứng vào hàng, sau khi được chia ra thành từng nhóm, hắn ngứa ngáy tay chân đứng không yên và… cười.

…. Đến giờ tịnh bây giờ đã 10 giờ đêm, vẫn tiếng cười giòn giã của hắn làm tôi không ngủ được. Lồm cồm ngồi dậy nhìn ra một góc sân, tại bản doanh của các anh chị gia đình Thập Tháp làm căn tin dã chiến phục vụ nước, và thức ăn nhẹ mì chay, bánh kẹo và có cả thuốc lá. Hắn chưa chịu đi ngủ mà ngồi tán phét đủ thứ chuyện trên đời, những tiếng cười giòn giã từ những mẩu chuyện tiếu lâm góp nhặc, hình như hắn cùng các anh htr từ các nơi về có sử dụng chất nước… cay màu vàng. Tôi nghỉ hắn và một vài anh ngồi đó đã phạm giới.

Giờ sinh hoạt kiểm điểm chung của ngày trại hôm sau. Bất ngờ hắn đứng lên trước lớp, nhoẻn miệng cười, nhưng lần này thì khác, nụ cười có vẻ kín hơn pha lẩn sự ăn năn xin lỗi mọi người trong lớp vì chuyện vui quá trớn đêm qua. Nhưng vẫn láu táu không quên để lại câu thòng (đắp bờ con) và nói “Vì anh em bốn phương lâu ngày mới gặp, nên có thức hơi khuya, do lạ nhà lạ chổ không ngủ được, cùng nhau kể chuyện tiếu nên cười nhiều gây ảnh hưởng cho trại, sai trái nhất là có uống bia trên đất trại nên tôi xin sám hối và hứa sẽ sửa chữa không dám vi phạm nữa” nói đến đây trên môi hắn lại điễm một nụ cười ngượng ngùng cầu mong tất cả các học viên thông cảm và chia sẻ.

Ôh lạ chưa, tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cái Dũng trong con người hắn đã bộc phát, thật mới lạ làm sao, trong khi chưa chắc trong số 31 trại sinh của lớp đã đủ mạnh dạn như hắn. Tôi nhìn hắn đầy thiện cảm và lộ vẽ thông cảm cho hắn, và thật bối rối khi tôi tự kiểm chứng lại giờ học của hai ngày vừa qua. Tôi thấy hắn rất chăm chú và chịu khó nghe giảng bài và phát biểu xem chừng sôi nổi lắm. Nghỉ thoáng qua tôi thầm cảm phục cho cá tính của hắn, đúng là học ra học, chơi ra chơi.

Buổi chiều tối sau giờ cơm là giờ sinh hoạt lửa trại của lớp, thật rành rõi hắn hóa trang mà không ai ngờ đến. Chủ tịch hội đồng trại sinh nhắc nhở hắn đang đứng trong hàng với bộ đồ pirama cài cúc áo vạt cao, vạt thấp. Trong khi mọi người khác vẫn với tư thế đồng phục trên người. Đổ dồn mắt về phía hắn ở cuối hàng, các trại sinh bật lên cười. Bình tỉnh hắn trả lời ngắn gọn “Quản trò, hóa trang mà”. A thì ra vậy, hắn né được cú phạt vì sự hiểu lầm của anh Hòa Chủ tịch hội đồng trại sinh. Mười lăm phút chuẩn bị trước giờ khai mạc lửa trại đã qua, một trận cười nghiêng ngã khi hắn phi nhong nhong với con ngựa được sử dụng từ một cái gốc tre, sáng kiến bất ngờ của hắn, đẹp và kiêu hảnh nhất trong đêm lửa trại, quả là hắn cũng có nhiều biệt tài, tôi bắt đầu thấy mến hắn nhiều hơn và lân la tìm cách để làm quen với hắn. Đêm lửa trại thật vui và có nhiều tiểu mục thật bất ngờ và thú vị, so sánh nhiều cuộc lửa trại khác mà tôi được tham dự, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của ban quản trại và quý khách tham dự, tôi bổng thấy vui lây và tự hào cho con người Phật tử luôn có nét sáng tạo đầy bất ngờ mà trong đó có cả tôi. Thế rồi lửa dần tàn, anh Nguyễn Tùng trại phó trong ban quản trại cất lên bài ca lửa tàn, chúng tôi cùng ngồi xích lại gần đống lửa đang yếu dần cùng nhau tâm sự và nuối tiếc. Ôi làm sao mà quên được chứ giây phút ngắn ngủi ngồi bên nhau đầy ấm áp và thắm đượm tình lam.

Lại một đêm nữa trôi qua, thời gian chúng tôi gắn kết bị giản lần, tôi liên tưởng đến giờ phút chia tay gần kề. Sáng nay giờ tập thể dục buổi sáng. Nhìn dáng điệu mập tròn, phụp phịp chạy chậm như rùa kéo theo sau một dòng người trông như một đoàn tàu đang di chuyển thật chậm đã bỏ xa đoàn người chạy trước một khoảng cách khá dài, tôi nghỉ là hắn đang dở trò để được mọi người để ý đến hắn nhiều hơn, thật là dể ghét, tôi cảm thấy như ghen tị với hắn, nhưng nghỉ lại, tôi tự động viên tôi “chắc là do hắn quá mập nên chạy hơi bị chậm, vậy thôi”. Tò mò muốn tìm hiểu nguyên nhân tôi chạy nhanh chân lên ngang bằng hắn để hỏi hắn vì sao…? Thì cũng chỉ nhận được một tràng cười dài vô tư có pha một chút bí ẩn.

Thế rồi chuyện gì đến nó phải đến, sau những ngày căng thẳng trong trại huấn luyện, giờ đây, đã đến lúc chúng tôi phải chia tay nhau sau ba ngày hai đêm cùng nhau vui sống với trại huấn luyện Huyền Trang đợt một, tôi thấy hắn cũng nhanh nhảu đi chia tay từng người và từng tốp, tôi cùng chìa tay cho hắn nắm, siết chặc tay nhau mà cổ cứ như nghẹn lại không sao nói được nên lời. Nhìn dáng hắn đã khuất sau rặng tre già trồng hai bên đường quanh co và hẹp, một thoáng nổi buồn len trong tôi chỉ mong sao cho thời gian đến thật nhanh của một ngày tháng tám để một lần nữa được nhìn thấy hắn cười. Tôi tin rằng tâm trạng của hắn cũng như tôi và trại sinh Huyền Trang III sẽ không bao giờ quên được những kỷ niệm đẹp và thật đẹp ấy.
Tiếng chuông chùa bổng vang tiếng ngân xa.

MỘT CÂY LÀM CHẲNG NÊN NON, BA CÂY CHỤM LẠI NÊN HÒN NÚI CAO

Quảng Hiệp

 

765 lượt xem