Tình cây !!!

Những ngày thơ ấy, mỗi buổi sáng đi học, tôi thường tung tăng đi học với chị với em. Trên con đường đến trường, tôi lúc nào cũng để ý đến những cái cây bên đường, những cây mới được nhô lên, những cây vừa mới bị chặt, những cây cổ thụ với tàn lá to và rậm đặc biệt là cây me và cây xoài nhà của nhỏ bạn. Lâu lâu đi học nhóm bạn lại cổng lên nhau để hái những trái me xanh và trái xoài còn ở trên cây. Đứa nào đứa nấy vui vui thấy lạ, ăn me chua mà cứ nghĩ là đào tiên.

Cây như bạn tôi, che chở và lắng nghe tôi. Mỗi lần trời nắng ngắt, khi tôi đi bộ mỏi chân thì đứng dưới bóng râm làm tôi cảm thấy mát trong cái nắng oi bức buổi trưa ở quê tôi, hoặc những ngày bỗng dưng đổ một trận mưa to thì bóng râm của cây như cây dù lớn, tôi biết được tàn cây nào gần nhất tôi sẽ chạy tới để khỏi bị ướt áo và ướt sách vỡ. Mẹ tôi bảo, chỉ được đứng dưới gốc cây khi nào trời mưa mà không có sấm sét, nếu mà có sấm sét thì phải vào nhà của người dân nào nhờ trú mưa. Tôi yêu cây thấy lạ. Hình ảnh những thân cây đó đi vào kí ức tôi thật thân thiết.

Giờ đây ở xứ người, tôi chạy xe cũng có thói quen nhìn những cái cây bên đường. Bây giờ vào mùa xuân, cây đang thay lá mới một màu xanh mon mơn mởn, những chồi non nhú lên, dọc đường đi những cây hoa nở rực đủ màu nào là cây hoa trắng, hoa tím, hoa hồng. Mùa đông, thời tiết khắc nghiệt lạnh giá, tưởng chừng như những cái cây này đã chết rồi cơ, nhưng mà không phải vậy. Cây vẫn sừng sững đứng đó, kiên cường trong mưa gió và lạnh rét của mùa đông mà không cần lửa sưởi ấm, không cần chăn mền, tự hỏi cây có lạnh lắm không? Có phải chăng trong sự vận động nội tại của cây đã có ngọn lửa vẫn cháy mãi cháy mãi, làm trái tim, làm nhịp đập cho cây. Gốc rễ đâm sâu vào lồng đất để cung cấp nước ngầm, chất khoáng, chất dinh dưỡng cho cây. Thân cây cố vươn lên thẳng đứng vững chãi dang rộng những nhánh cây như những bàn tay xòe rộng đón lấy tia nắng mặt trời. Cây vẫn âm thầm một quá trình chất lọc nhựa sống để đến mùa xuân khi hội đủ mọi điều kiện thì chúng lại cho ra một bộ áo mới – màu xanh, màu cuộc sống. Những bóng râm, những bông hoa đủ sắc hương, những trái quả thơm ngon, tôi thiết nghĩ, đó đều là kết quả của một quá trình kì diệu của cây, một tình yêu âm thầm của cây dành cho chính bản thân cây và cho chủ nhân của chúng. Có lần sau một tối trời mưa to và bão lớn, tôi thức dậy sớm đi học như thường lệ. Tôi phát hiện một cây trên đường bị ngã quỵ xuống đất; tôi nghĩ vậy là sẽ có một cây mới được trồng lại chỗ đó, nhưng tôi cảm thấy buồn buồn vì sự ra đi của cây. Cuộc sống cứ thế tiếp tục trong âm thầm. Cây vẫn ở đó kín đáo và lặng lẽ.

Mấy ngày hôm nay mưa nhiều, gió lại thổi mạnh, từ chiếc bàn tại chổ làm của tôi đủ để tôi quan sát những lá cây lung lay vì những trận mưa xuân bất chợt và những cơn gió se lạnh đầu mùa. Tôi chợt nghĩ vì sao lá cây lại mỏng manh, yếu ớt như vậy phải lung lay trước gió, không như thân cây kiên cường dũng mãnh đứng yên. Tôi viết vài dòng xuống trang giấy trắng, tôi biết là tôi đang sử dụng những sản phẩm của thân cây nào đó, để tạo ra tờ giấy trắng này đây. Tôi biết ơn những cái cây! Tôi nghĩ về cây, cũng như tôi nghĩ về chính tôi, về những bài học mà cuộc sống đã dạy tôi qua những việc tôi làm, qua những người bạn cũ và mới, qua cách nhìn nhận công việc và con người. Tôi nghĩ tôi cũng đang nuôi dưỡng một thân cây trong tôi. Cây đó đã lớn lên hằng ngày với tôi, vui với tôi, buồn với tôi. Đối với tôi có lẽ tuổi đời quá non nớt, kinh nghiệm còn chưa đầy đủ, nên cây đó vẫn còn lung lay, lung lay trước gió trước mưa. Tôi muốn được ôm thật chặt cây đó tạo niềm tin cho cây, bồi đắp cho thân cây vững chãi vươn lên với sự kiên cường và phải cố gắng vượt qua thử thách. Tôi muốn cho cây biết là cây luôn có tôi song hành cùng từng nhịp bước của cây, và tôi yêu cây biết chừng nào!

Hoàng Thị Thanh Xuân

HT GĐPT Tịnh Giác – Wisconsin USA

468 lượt xem