Kính thưa Quý Anh Chị cùng các em thân mến!

Đêm đen, có thể là hình ảnh ẩn dụ của một cõi giới không có ánh sáng. Ở nơi đó nếu chỉ dựa vào giác quan thì chúng ta như thuyền lênh đênh mất phương hướng, sự trông mong thường kéo dài thời gian trở thành như vô tận mặc dù ai cũng biết “sau cơn mưa trời lại sáng” nhưng người ta vẫn mong một ánh sáng ở cuối đường hầm lóe lên để cuộc sống này còn hy vọng, để kéo dài thêm sự sống chờ đợi đến ngày mai.
Trong đêm đen nếu có một cây nến nhỏ nhoi ta sẽ tạo ra được ánh sáng soi chiếu quanh mình, tầm mắt của chúng ta tuy bị giới hạn trong miền ánh sáng đó nhưng đã tạo cho mình một sự an tâm, biết đủ để chẳng mong cầu gì hơn và nếu đêm nay chúng ta mỗi người một cây nên nhỏ nhoi như thế cùng truyền thắp cho nhau trong yên tĩnh chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có một vòng tròn lung linh mầu nhiệm đạo tình vì chính chúng ta chứ không ai khác đã đốt lên ngọn nến đó và truyền thắp sáng cho nhau. Cho đến khi mang ngọn lửa về tim thì ánh sáng này trở thành thường tại và bất diệt để mỗi khi tâm tư chúng ta buồn chán vì mọi sự cầu bất đắc ý, nhất là những mong muốn đưa tổ chức Gia Đình Phật Tử lên tầm cao mới cho phù hợp với thời đại, mà còn rất nhiều thứ mà giới trẻ thường gọi là “bảo thủ” nặng nề, chậm chạp hay lạc hậu như những môn học rèn luyện kỹ năng từ thường thức đến hoạt động thanh niên hoặc “cố chấp” không chịu thay đổi.

Hãy nhìn lại 70 năm hình thành và phát triển Gia Đình Phật Tử với những bối cảnh lịch sử đau thương chiến loạn cho đến khi đất nước hết chiến tranh chúng ta vẫn còn phải xếp hàng mua gạo mốc nấu độn từng bữa với mì lát, bo bo. Ngày hôm qua tuy người ta khánh thành tượng đài Bồ Tát Thích Quảng Đức nơi một góc quảng trường đông đúc lớn lao nhưng Phật Giáo Việt Nam còn bị ngăn cấm, các hoạt động của Gia Đình Phật Tử vẫn bị kiềm hãm ở nhiều địa phương. Sắp tới đây người ta tổ chức kỷ niệm 1000 năm Thăng Long tri ân những nhà sư và các vua Phật Giáo mà những vết thương từ 25 năm nội chiến với 35 năm lao khổ chưa lành.

Nói chung, Gia Đình Phật Tử chúng ta không có nhiều không gian để thở, không có dư thời gian để ngồi mơ màng lãng mạn như những ngọn cỏ mềm uốn quanh theo tảng đá để nhìn ánh mặt trời; như những hạt Bồ Đề khi túc duyên đến thì thành đại thụ che mát nhân gian. Chỉ trong một thời gian rất ngắn chúng ta đã từng có những tác phẩm để đời như đài Lục Hòa nơi trại trường Đà Lạt, hay cầu tre rất dài bắt qua dòng Thạch Hãn, hoặc những vở kịch Mùa Gặt Ác, Ánh Đạo Vàng đã được công diễn nơi các rạp lớn rất lâu… Ngày nay Gia Đình Phật Tử đã làm được những điều khác xưa nhưng nếu vô ý thì sẽ không nhìn thấy. Thuở ấy ngoài các Trại huấn luyện, họp bạn, dã ngoại, thám du ra thì có mấy khi ta được ngồi nghe những thời Pháp thâm sâu cao diệu của Thiền Tông hay kinh điển Đại Thừa! Ấy thế mà ngày nay các anh chị em huynh trưởng phải miệt mài học tập, sưu khảo, thực hành những bộ kinh Thắng Pháp, Duy Thức, Thắng Man, Kim Cương, Pháp Hoa, Pháp Bảo Đàn, Duy Ma Cật… tức là có nhiều duyên lành để được chạm xúc, được suy tư về Tiệm tạng cũng như Đốn pháp. Từ đây đường Chân lý mới thực sự mở mang, chân tuệ học mới có cơ tinh tấn.

Tinh tấn để gìn lòng đừng để tâm hồn lao xao loạn động giữa chợ đời, tinh tấn để biết nhẫn nhịn chờ đến khi phải lúc đúng thời để làm những việc mà ta phải làm; tinh tấn để biết tha thứ hỷ xả vì tổ chức này trường tồn là nhờ tình thương cho những người áo lam từ tăm tối quay về. Mới đây báo giới tại Việt Nam đã lên tiếng cảnh báo gắt gao về bạo lực học đường hay nạn bạo hành ngoài xã hội đang lan tràn như là một hiện tượng băng hoại đạo đức khó thể ngăn ngừa. Chỉ một cái liếc mắt, một lời nói đụng chạm, một cái va quẹt vô tình đều có thể dẫn đến đánh đấm, đâm chém, bắn phá chết người. Mặc dù theo Phật Giáo là sự giao đầu của nhân quả, hận thù nghiệp báo… nhưng nếu chúng ta được giáo dục đúng đắn thì cũng có thể mở lòng từ bi để hóa giải hận thù – oan gia nên giải không nên kết.

Do thời thế đất nước mình bị đổ vỡ những khuôn phép nề nếp gia đình, những lễ nghĩa nơi trường học, những cách đối đãi thật lòng của sự thấm nhuần chánh Pháp mấy ngàn năm – Nề nếp gia phong vỡ như đê vỡ, đạo đức suy đồi bại binh như núi lở. Từ thành ra tỉnh cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, và các thứ đều có thể bán để lấy tiền, để đổi đời. Giờ đây ra đường nên cẩn thận, có khi đụng chạm một đứa bé cũng có thể bị nguy to.

Đêm nay, ngồi quanh ánh lửa trại này anh chị em chúng ta chỉ với mấy chục người mặc dù còn giữ được ngọn đèn phát nguyện trong tâm nhưng so với 87 triệu dân thì con số chúng ta đâu là gì để còn mong góp phần làm trong sạch xã hội. Nhưng nếu chúng ta biết ngoài chúng ta còn có quý anh chị em Gia Đình Phật Tử các tỉnh Đồng Nai, Gia Định, Quảng Đức, Ninh Thuận, Bình Thuận, Lâm Đồng, Thừa Thiên…. cho đến Hoa Kỳ, Úc châu, Âu châu… cũng đang làm những việc như chúng ta để mình càng thêm hy vọng mà nỗ lực tinh cần. Hãy đem ánh đèn này truyền thắp khắp các nơi tăm tối.

Nguyên Hoàng

569 lượt xem