Họ tên: Hồ Văn Trường
Ngày sinh: 01/06/1997
Pháp danh: Nguyên Thọ
Đơn Vị Sinh Hoạt: GĐPT Kim Sơn, Ninh Thuận 


Gia Đình thứ hai

Làm sao em quên được cái hình ảnh của 10 năm trước, cái năm mà em chỉ tròn 3 tuổi thì được giới thiệu vào GĐPT sinh hoạt. Thời gian trôi thật nhanh mới đây mà em đã trở thành một anh ngành thiếu, chững chạc, không còn những hình ảnh bỡ ngỡ của chú chim non mới vào đoàn. Ngồi nhớ lại mà cảm thấy bùi ngùi, đôi khi em đã rơi nước mắt vì xúc động.

Gia đình mà em sinh hoạt có tên là Kim Sơn, đây là gia đình mà đã gắn bó với em trong suốt thời gian dài. Gia Đình em sinh hoạt tại một vùng đất hẻo lánh của tỉnh Ninh Thuận, một vùng đất đầy nắng và gió. Ngôi chùa được xây trên núi, dưới là Đàm Nại, có thể nó đây là một cảnh quan đẹp của Tỉnh. Tuy Gia Đình em không đủ các tiện nghị như các Gia Đình ở thành phố, nhưng không vì như vậy mà trể nại việc sinh hoạt. Cứ tối thứ 7 hằng tuần Gia Đình em sinh hoạt, nhảy múa tưng bừng. Có thể nói đây là Gia Đình thứ 2 mà em được ban tặng nhờ qua tình áo lam. Vì vậy em luôn trân trọng nó một Gia Đình tuyệt vời. Nhưng phải nói đến hai anh chị Liên Đoàn Trưởng đã vì đàn em mà chèo lái con thuyền vượt qua những khó khăn cuộc sống hiện tại. Đặc biệt là Chị LĐT, chị luôn trang phục chiếc áo dài lam với một tấm lòng yêu các em mênh mông rộng lớn. Em vẫn nhớ như in cái ngày mà em mới vào Gia Đình, chị là người đã đưa em lên con thuyền đạo pháp, con thuyền của GĐPT Kim Sơn. Chuyện là thế này, ngày đó khi em còn là chiếc lá bồ đề non, cái màu xanh non của sự bỡ ngỡ. Tuy còn nhỏ, nhưng em rất thích thú với cái không khí yên tỉnh, trang nghiêm với ngôi chùa thân thương này. Mỗi ngày, chiếc lá non lại đung đưa trong con gió, có khi lại lặng im đi để nghe cho rõ những âm thanh của bài kinh kệ và nó cứ lớn lên dưới sự dạy dỗ và ấp ủ bởi tình thương của Gia Đình áo lam, tình thương của phép lục hoà. Và cứ thế em lớn lên và chửng chạc như ngày hôm nay là như vậy. Kể từ đó mỗi khi tới thứ 7 em lại háo hức trong trang phục chỉnh tề để đi sinh hoạt. Không khí tỉnh lặng của ngôi chùa đã bị dập tan bởi từng tiếng nói cười của đại Gia Đình chúng em. Chúng em bày đủ trò chơi vui nhộn làm cho bầu không khí vui hẳn lên. Các anh chị trưởng thì ngồi lại với nhau để trao dồi cho kiến thức Phật pháp. Đôi khi chúng em lại được các anh chị trưởng hướng dẫn giáo lý Phật pháp và được anh LĐT hướng dẫn hoạt động thanh niên. Đây là khoảng thời gian em cảm thấy vui nhất. Vì chúng em được quay quần bên anh chị trưởng sau những giờ học đầy cẳn thẳng, em lại vui được các anh chị trưởng kể các mẫu chuyện đạo với muôn ngàn sự việc lý thú. Với các mẫu chuyện đạo em lại rút ra được nhiều bài học quý báu cần thiết cho cuộc sống. Nhưng đôi khi em cũng cảm thấy có lỗi vì đã làm cho các anh chị trưởng buồn vì không nghe lời, bày trò trêu chọc các bạn nữ, làm các bạn nữ oà khóc. Vì thế chúng em luôn bị chị LĐT gọi đến để xin lỗi các bạn. Lúc trước, em cảm thấy giận chị lắm nhưng sau này em mới hiểu rằng chị chỉ muốn chúng em tốt hơn, vì đó là một đức tính tốt. Khi lầm lỗi thì phải biết nhận lỗi. Nhờ sự dạy dỗ của chị mà chúng em trưởng thành hơn trong lời ăn tiếng nói. Sau những giờ sinh hoạt cùng Gia Đình em lại bùi ngùi phải chia tay các bạn và anh chị sau bài hát "dây thân ái". Em chỉ muốn giây phút bên Gia Đình đươc kéo dài hơn, nhưng thời gian thì có hạn vì thế chúng em phải tạm chia tay và hẹn gặp lại vào tuần sau.

Gia Đình thứ hai của em là thế đó, tuy mộc mạc nhưng chứa đầy tình thương áo lam, tình thương giữa con người với con người. Nó giúp em lớn hơn, chửng chạc hơn và đặc biệt là trở thành công dân tốt của Xã Hội, là người Phật Tử chân chánh luôn sống đúng đắn.

Gia Đình thứ hai

577 lượt xem