CẢM NIỆM VỀ ANH
HỒNG LIÊN PHAN CẢNH TUÂN (thầy PHỔ HÒA)

Anh thả bước rong chơi từ thuở ấu thơ, trẻ dại,
Anh lước nhẹ gót hài không lưu dấu trên lộ trình Lam viên!
Đời anh là bài ca chúng em không hát, chỉ âm thầm bắt nhịp,
Đời anh là nốt nhạc mà chúng em không cần phải xướng âm.
Anh đi trước, chúng em đi sau,
Anh vào cỏi xa mờ. Chúng em làm thơ phổ nhạc!
Cuộc đời êm đềm không như ghềnh thác!
Lúc thét gào, lúc cuồng nộ, lúc buông trôi.
Anh đã từng kính ai, thương ai, yêu ai?
Và anh đã hết lòng thủ hộ.
Anh không thẹn với chính mình,
Anh không trách kẻ bạc tình!
Bởi theo tháng ngày anh nuôi đức hiếu sinh!
Cuộc đời là một sân chơi,
Bản thân anh là một nghệ sĩ tuyệt vời.
Thế thì kép độc, kép lành, là anh hay không phải chính anh?
Hơn thập niên lao tù phương Bắc,
Anh thấy rõ cuộc đời trên bến nước mù khơi.
Đức Từ Phụ ngày xưa dừng lại, nơi dòng chảy Ni Liên Thuyền.
Nhìn lại cuộc đời, nhìn lại vũ trụ, nhìn lại nhơn thiên.
Anh nhập triền và du cư từ đấy.
Giác là tự tánh không mê.
Ngộ là tự tâm không bẫn.
Ta mặc tình rong chơi, nhà cha một cỏi đi về!
Anh trụ ở Trung Tâm, bên nầy hay bên kia?
Anh vẫn là HỒNG LIÊN không chấp nơi PHAN duyên, không chấp nơi trần CẢNH bởi cũng chỉ là vô thường TUÂN chăng?
Ngày xưa anh nhập Triền vào hạ.
Nay anh xuất triền mùa xuân
Ngày tháng rong chơi tự tại
Rõ ràng xuân đáo hoa khai.
Thế thì làm gì có chuyện chia tay
Thế thì làm gì có chuyện khứ lai?
Nếu “Sư tử hống thời phương thảo lục”
Thì xuân nầy Phật tử “lạc hoa khai”

THỊ NGUYÊN

449 lượt xem