Lục Hòa cộng trụ.
Kính thưa quý anh chị,
Cùng các em thân mến.
Trong những khi họp bạn, mỗi lần hội ngộ điều vui nhất là ta có cơ hội gặp mặt nhau đây và biết rằng mình cùng chung màu áo, chung lý tưởng để có thể tin cậy nhau mà đồng hành đi hết con đường tu học và phụng sự. Đồng hành hay Đồng Sự Nhiếp là liệu pháp tốt nhất để xóa nhòa các biên hạn làm chúng ta hiểu biết và xích lại gần nhau hơn, vui mừng hơn vì tình lam càng mở rộng, vì có thể nương cậy mà làm Thiện hữu tri thức của nhau.

Niềm vui thứ nhì có thể là được cùng nhau vui chơi, ca hát, kết thân trong mỗi hình thức sinh hoạt. Ở đây chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái, tự nhiên trong tính chất cộng đồng, tập thể, là dịp để bộc lộ hết các biểu cảm riêng mình gộp lại trong cái một cái chung nhất, nhất là trong đêm lửa trại – không còn một bản ngã nào riêng lẻ khi mọi người sẵn sàng trút bỏ hết những cái riêng tư thường nhật của chính mình.
Trại trường khác với học đường và xã hội ở chỗ Ban quản trại và Trại sinh ở mỗi vị trí đều nỗ lực hết sức mình để đáp ứng nhu cầu của các đối tượng. Ban Quản Trại ngoài việc thực hiện Dự án kế hoạch ra còn phải đầu tư công sức, tài lực và cân não để “đưa ” các trại sinh vào thế phải phản ứng năng động để vượt lên trước, vượt lên trên cả sức mình.

Tuy nhiên, còn có những điều mà chúng ta rất chủ quan và lơi là trong việc huấn luyện trước khi đưa trại sinh vào sống trong những môi trường hoang dã khác biệt với đời sống bình thường: Sống trong rừng nguyên sinh mà không sẵn sàng đối phó với lam sơn chướng khí, nguồn nước lạ, muỗi mòng, rắn rít, bò cạp, đỉa, vắt; gặp dân bản địa không hiểu biết gì về ngôn ngữ, cách giao dịch, ăn uống, những tập tục kiêng kỵ của họ mặc dù có thể Ban Quản Trại đã ghi những điều cần thiết vào Cẩm nang đã phổ biến.

Tập huấn là học hỏi những điều cần thiết khi tiếp cận thực tế ta đã cụ bị sẵn sàng. “Trăm hay không bằng tay quen” Những huynh trưởng hiểu biết nhiều loại gút dây chưa chắc đã làm gút dây giỏi; những huynh trưởng đàn hay hát giỏi chưa chắc tổ chức sắp xếp một chương trình văn nghệ hay… Nhưng nếu chúng ta chịu học hỏi, trau dồi thì sẽ mau chóng hoàn thiện những chỗ còn sai thiếu. Cũng như vậy, các anh chị huynh trưởng phải biết “dụng nhân như dụng mộc”, trong một đội, chúng từ 6 đến 8 người chúng ta đều có thế mạnh, thế yếu nên cần phải nhờ cậy lẫn nhau để cùng đi và vượt qua những thử thách, gian nan, cạm bẫy trên đường.

Đời sống trại mạc cần phải thực tế là thiết yếu chứ không cần phải có nhiều đầu óc tưởng tượng phiêu lưu. Giao ai việc gì cần phải có kiểm tra cho chắc chắn, đừng để đến lúc khó khăn thì lại phiền trách đại loại như: “Tôi tưởng anh mang theo cái này, tưởng chị sẽ mang theo thứ kia”. Cũng giống như những người bị bệnh thiếu can-xi hay dư đường trong máu đi đường xa mà không mang theo thuốc đặc trị trong người vậy.
Trại mạc tuy đang vui, đang khí thế nhưng có thể bị thất bại bởi những rủi ro không đâu làm toàn trại phải buồn phiền mất hứng. Ở quê nhà, sinh hoạt trại mạc qua đêm là vô cùng khó khăn – suốt mấy mươi năm ít khi nào có một hình thức trại hoành tráng hay những đêm lửa trại chu toàn. Điều này cũng không chướng ngại chi trong sinh hoạt Gia Đình Phật Tử vì chúng ta có một chương trình tu học trường kỳ cần phải hướng vào nội tâm mà học tập, nghiên cứu và thực hành Pháp tạng thâm sâu. Cho nên về sau này, nhìn bề ngoài thì chúng ta có vẻ yếu ớt, phong trào giống như đi xuống, đoàn sinh đến chùa than chán… làm lây nhiễm đến số đông. Nhưng chính các anh chị cũng không biết rằng chúng ta đã và đang có những huynh trưởng tinh tấn vô cùng, cầu học không mỏi, nguy nan không run sợ và rất khéo sự “tùy duyên”. Số lượng huynh trưởng ấy trong 37 năm qua từ không biến thành có; từ có biến đến hàng ngàn, hàng chục ngàn mà quý anh chị còn cho là yếu, là ít. Đâu có gì ngăn cản được chúng ta, không ai có thể xâm phạm vào cõi tâm thức của chúng ta, đó là công phu hàm dưỡng ẩn chứa trong mỗi người.

Hôm nay đây đất trại được bình yên, trại sinh ra về trong bình yên suốt trong 24 giờ qua không phải tại chúng ta hay chúng ta giỏi. Bởi vì chúng ta đã thực hành đúng chánh Pháp, như lời Phật dạy là cộng hợp tất cả những công đức của toàn trại lại thành một, không có tư tâm với lòng vô ngại mà an trụ trong chánh định tam muội vô cùng. Chẳng phải nhờ phương pháp Lục Hòa cộng Trụ này mà 10 phương Tăng đã phá được Minh đồ, dẹp tan cõi Ngạ quỷ cứu Mục Liên mẫu được sinh thiên đó sao! Chẳng phải hơn 30 năm qua cũng do cách này mà ta được sinh tồn đó sao?
Nguyên Hoàng

1004 lượt xem