Trong giờ bế mạc, BTC có triển lãm những bức tranh do các họa sĩ nhí thực hiện trong phòng thi. Phòng triễn lãm là căn lều bạt, thiếu ánh sáng, màu sắc phông nền. Tác phẩm được lồng khung quá đơn sơ không làm nổi bật giá trị của tác phẩm.

          Tôi được sinh ra đời năm 1945 tại Quãng Ngãi. Mùa bão lửa trên quê hương, đình chùa miếu mão, thánh thất thảy đều bị đập phá dỡ bỏ không một chút tiếc thương, nói chi đến cảnh đi chùa lễ Phật. Nay bổng dưng thấy anh Minh Trung dẫn chương trình đưa bức tranh lên cao rồi chuyền cho một chị trưởng đi trình làng một vòng. Tôi thấy phía trên bức tranh được bao phủ bởi một màu đỏ lửa. Phía bên trái là ngôi chùa cũng mang màu sắc ấy, nhưng cửa đóng then cài không kẻ lại qua. Thế nhưng dưới đáy bức tranh, trên con đường làng có những cánh chim Lam đang nối vòng tay lớn, cất tiếng hót véo von. Màu vàng đất dưới những gót chân trần của các em tiến về chùa ngã qua màu vàng chanh. Các em hướng về chùa và biết chắc một ngày kia ngôi chùa làng em sẽ mở cửa. Cây cối từng bước nhú lộc non xanh. Tôi quyết định phải mua cho bằng được bức tranh này. Khi nghe tôi nói phải siêng chăm đi chùa sinh hoạt, sự kiện ấy chẳng những làm cho tâm hồn ta sáng trong mà cửa thiền môn ngày càng thanh tịnh, ngày càng vươn cao là góp phần xây dựng xã hội một cách không lời. Tác giả của bức tranh tiến lên lễ đài mà hai hàng lệ chảy như mưa. "Em đã dùng màu sắc và ánh sáng minh họa tuổi thơ của anh? Hay anh đã bắt gặp tư duy của em trong một ngày chủ nhật nào đó mà trong đời em không thể nào quên. Em sung sướng khóc vì anh đã đọc được tư duy của em qua cành cọ non nầy."

          Bức tranh thứ hai cũng các em Oanh Vũ đã tung năm chú Bồ Câu Trắng, tôi tạm gọi tên là HÒA BÌNH TUỔI THƠ. Nhưng MC đã nhanh hơn tôi, "ba em Oanh Vũ đang nghiêm trì ba điều luật, đó là cách tung cánh chim Lam ra cùng khắp năm Châu… còn nhiều và nhiều nữa. Các em còn quá nhỏ nhưng ý tưởng thật tuyệt vời. Trông thấy tôi nhìn chăm chú một bức tranh không đoạt giải, Sương Thanh bảo: "Anh có thể đặt tên cho bức tranh nầy? Bức tranh vẽ một em Oanh nữ bắt con cá thả xuống dòng sộng. Tôi bảo: đó là DÒNG SÔNG NHÂN ÁI. Lúc ấy Nguyên Linh đang thu xếp trợ cụ tác nghiệp bảo: "Tác phẩm ấy của cháu nội Sương Thanh đấy. Tôi bảo: "Chúc mừng em”. Ðến đây Ban Tổ Chức đã thu dọn tất cả chuẩn bị đi tham quan. Rõ thật khán giả chưa đủ thời gian xem tranh. Hội thi khép lại nhưng còn biết bao điều muốn nói để thăng bhoa giá trị nghệ thuật từ lễ hội Ngành Oanh nầy.

THỊ NGUYÊN

1993 lượt xem