CHIẾC ÁO ĐÊM GIAO THỪA.
Trong căn nhà ổ chuột diện tích không quá mười mét vuông, thiếm Tư loai hoai lục trong chiếc thùng carton đã củ tìm một vài chiếc áo cho hai con mà thiếm đã thức qua nhiều đêm ráp nối những mãnh vải vụn do cô thợ may ngoài đầu con hẻm thải ra. Bổng thiếm trố mắt nhìn chiếc áo mới toanh may bằng vải kim tuyến nhấp nháy đắt tiền. Thiếm hung hổ gọi Liên và Tý đang rong chơi ngoài hẽm tưởng mẹ chưa về. Nghe tiếng gọi, hai trẻ dừng cuộc chơi ù té chạy về nhà chào mẹ. THiếm Tư liếc mắt nhìn về phía Liên quắt mắt bảo: Chiếc áo nầy ở đâu ra? Còn chiếc áo mẹ may cho con mấy hôm nay, giờ đang ở chốn nào?
– Thưa mẹ! Đây là chiếc áo của chị Tú Anh con bà Mạnh, chị ấy năn nĩ đổi lấy chiếc áo của mẹ may cho con.
– Con hãy đem chiếc áo nầy và trả lại cho bà Mạnh và xin chị Tú Anh cho em xin lại chiếc áo cũ.
Liên đưa mắt nhìn chiếc áo Kim Tuyến đầy luyến tiếc và chân thành hỏi mẹ:
– Chị Tú Anh năn nĩ con đổi cho chị ấy chứ con có ăn cắp đâu mà mẹ bảo con làm thế?
– Con cứ làm như mẹ bảo, những thứ áo quần thời trang đắc giá không dành cho hạng buôn thúng bán bưng như mẹ con chúng mình. Chuyện đổi áo chị Tú Anh biết, con biết, trời đất biết, nhưng chung quanh đây không ai biết và tin đó là sự thật. Mẹ tin con ngoan, thực hiện ngay đừng để cho quá trể.
Liên rơm rớm nước mắt ôm chiếc áo kim tuyến được xếp ngay ngắn vào lòng đi qua nhà bà Mạnh. Khi Liên định bấm chuông thì tiếng bà Mạnh quát Tú Anh thật lớn:
– Cho mầy ăn học đến chừng nầy mà sao tối dạ thế? Mầy có biết là chiếc áo ấy giá trị cả hơn bạc triệu không? Không biết con nhỏ Liên ăn mày ấy nó đã cho mầy ăn bùa thiêng thuốc lú gì mà đem chiếc áo hàng hiệu đổi lấy thứ dẻ lau nhà nầy?
Tú Anh mắt đỏ hoe ôm cứng chiếc áo may bằng vải vụn lòng đầy thổn thức. Cơn tức giận như dâng cao, bà Mạnh đưa tay chụp chiếc áo trên tay Tú Anh và xé ra từng mảnh, lấy chân xéo lên tru tréo:
– Đáng giá nầy, đáng giá nầy! Liên đưa tay bấm chuông.
Bà Mạnh xoay nấm cửa ló đầu ra ngoài hất hàm bảo:
– Ai đấy?
– Thưa bà con, con xin trao lại bà chiếc áo hàng hiệu giá bạc triệu mà chị Tú Anh đã dại khờ đổi cho con, con cũng xin nhận lại chiếc áo không bằng thứ dẻ lau nhà của bà, giờ đã tan tành. Chiếc áo vô tội mà mẹ con đã phải lao động vất vã bao đêm mới có được.
Sự hung hăng của bà Mạnh như chùng xuống, khi Tú Anh ôm Liên vào Lòng và hai trẻ đang thổn thức. Liên một tay quẹt nước mắt đứng phắt dậy bảo Tú Anh:
– Chị hiểu cho, chúng mình trọn đời không là kẻ ăn cắp. Quay sang bà Mạnh Liên cúi đầu chào và thưa:
– Con rất kính cám ơn bà, vì bà đã dạy cho con một bài học quá hay mà mẹ con cho rằng tuổi đời như con không thể nào Hiểu nỗi.
Khi bước chân vào nhà với những phần bị xé rời của chiếc áo ghép Thiếm Tư như đã hiểu những điều đã xảy ra. Thiếm dang rộng đôi tay, Liên sà vào lòng mẹ vừa mân mê chiếc áo rách vừa thủ thỉ cùng mẹ yêu:
– Bây giờ con mới hiểu: Đây là chiếc áo thời trang vô giá mà mẹ dành cho con.
Bé Liên, Cu Tý, Thiếm Tư không ai buồn đề cập đến chiếc áo bị rách và trách nhiệm của người làm rách áo vì cả ba đều nhận được chiếc áo ân tình của nhau mà thế gian không ai có thể làm cho nó rách nát và bị thương tật.
Ngoài con hẽm trẻ con reo hò khi tiếng trống chùa báo hiệu giờ giao thừa đã điểm. Khép hờ cánh cửa tôn đã cũ. Ba mẹ con tay trong tay về chùa mừng tuổi Phật, tuổi thầy, đem nhang về thắp sáng trang thờ bắt đầu ngày xuân mới an lành và hạnh phúc./.
THỊ NGUYÊN
538 lượt xem
Tin khác
LÁ THƯ SEN TRẮNG (Bản tin Sen Trắng số 03) BBT Trang Nhà Thế Giới xin đăng tải lại bài sen trắng Vu Lan của Htr Nguyên Tín – Nguyễn…
Thưa quý vị, Quý vị nào có duyên cầm được bản chiêm tinh này, trong mùa xuân Quý mão, xin quý vị hãy mỉm cười với vận mạng của mình,…
NHỮNG NỐT NHẠC THẦM LẶNG Phụng thân mến, Chị cứ ngỡ rằng chị em mình còn có dịp được làm việc chung qua những lần thực hiện kỷ yếu như…
CẢM NIỆM XUẤT GIA 08-02 Nhâm Dần Năm 2022 Ánh trăng thượng tuần tháng hai Ấn Độ dần khuất nơi phía chân trời xa thẳm, in bóng trải dài nơi…