MỞ TÂM TỪ VÔ LƯỢNG
(Thị Nguyên)

Tại vườn trúc Ưu Ca La Phật thi thiết dạy 500 vị Tỳ Kheo mở tâm TỪ vô lượng mới có thể đăng nhập bất kỳ pháp giới nào để thực hiện sự nghiệp độ tha, trước giải thoát cho chính ta, sau báo đền ơn Phật. Phàm vì rằng chúng sanh tạo nghiệp gieo nhân như thế nào, theo thức phần mà sinh thân về thế giới đó, nên ở thứ hạng chủng loại nào thì chỉ biết bổn phận trách nhiệm, hình danh sắc tướng của thứ hạng chủng loại đó, tuy có tốt nhưng không ngoài biên kiến.

Chỉ có mở tâm từ vô lượng, dắt dẫn người qua cơn mê, soi ngọn đèn trí, mở con mắt huệ để người tự thấy mà rời khỏi cái vòng xoáy của nghiệp mà hội nhập gieo nhân thánh chủng mới hiện hành quả phúc mà không gây thù kết oán, như dắt người đi trong mưa sương, tuy không ướt áo nhưng ấm lạnh tự biết.

Nhìn những khó khăn chướng ngại mà các tỉnh thị đã vượt qua, tuy không nơi nào giống nơi nào? Đầy biến hoá sở tác, nhưng cốt lỏi sau những sự kiện, sau những con số thống kê người trí thấy rất rõ tâm địa sách lược của hệ thống quyền lực nhiều ma chướng. Biết để mà sống. Biết để giữ mình không để luật hút của Tà Tư Duy nhận chìm chúng ta.

Sau bài tường trình của Trang nhà ghi tóm lược về diễn tiến của sự kiện ở Bình Định, ở Quảng Nam 2, ở Bình Phước, trên tinh thần “Phật sự tùy nghi” thì tại Việt Nam trang nhà thế giới bắt đầu bị ngăn chặn tấn công. Một người bình thường khó có thể vượt qua bức tường lửa của nhà quản lý mạng.

Nếu không có sự đổi mới tư duy triệt để ít ra là trên lĩnh vực kinh tế thì rõ là hiện tượng “Đêm giữa ban ngày” không biết sẽ vùi dập quê hương ta, dân tộc ta mãi đến bao giờ. Tâm lý chung những người vừa chui qua khỏi con đường hầm tiếp xúc với kinh đô của ánh sáng là thấy cái gì cũng đẹp cái gì cũng hấp dẫn và cần phải sở hữu. Từ đây ta thấy những hành giả trong đoạn đường hầm đen tối ấy ngày nay rực rỡ đủ sắc màu và nổi bậc giữa cộng đồng dân tộc một cách hợm hĩnh khó nhìn, mắc cười một cách đáng thương!

Bông hoa hồng đẹp, nhưng hoa hồng nào không có gai? Hoa quỳnh thơm, hoa quỳnh quý nhưng kẻ thô bạo vũ phu kém trí dễ gì sở hữu được quỳnh hoa! Con công chết vì sắc long. Con voi chết vì cặp ngà. Con tê giác chết vì cái sừng vô giá. Chúng ta có cái gì? Chúng ta không có cái gì cả. Đất ruộng ta không! Nhà cửa ta không! Ngoại tệ ta không. Xe hơi du thuyền máy bay ta không. Ta có thể cởi mây theo gió. có mặt trong phi thuyền trong hỏa tiển, ở bất cứ nơi đâu trong không gian vô biên và thời gian vô tận.
Chúng sanh thấy biết và tự vui trong biên kiến là tự mình chiêu cảm hiểm nạn, không phải cái vui của người trí.

Người trí vui trong trí giác vô biên trùm khắp pháp giới, trên ta và dưới ta nên tùy sở trú xứ mà hiện thân nhiêu ích biến thức phần sinh thân ngũ uẫn thành thức tâm vô ngại, không ngằn mé. Siêu xuất cả biên cương giới địa hoà nhập cùng pháp giới sạch các lậu. Đó là cách ta tự giải phóng ta (ngã) và những sở hữu của ta (ngã sở) Dục hết ái tàn. Không thời vô quái ngại. Hạnh phúc và an lạc biết bao!

Do vậy hãy mở rộng tâm từ, không còn một chút giận, không còn một chút hờn, con tim luôn no tròn tin yêu không thương tật. Năng lực nầy là từ tính vô biên, bạt nhất thiết nghiệp chướng căn bản đắc sanh tịnh độ thì năng lực của vô minh thế phàm cấu nhiễm có thể trói buộc gây chướng ngại cho ta sao?

Do đó các tổ mới kiến lập các thời khóa khởi đầu là chú ĐẠI BI dụng nó như là chìa khóa để mở cửa HUỆ TRÍ MÀ KHI ĐẠT HUỆ TRÍ THÌ XỬ DỤNG TÂM TỪ vô chướng ngại.

CON ĐƯỜNG ĐỘ SANH là con đường ĐẤU TRANH CỦA PHẬT GIÁO không nhằm tiêu diệt và sát hại kẻ thù mà là giải thoát cho đối nhân khỏi những lo toan sợ hãi nếu biết hướng thượng hồi đầu. Đó là con đường Bất Bạo Động. Không hòa hợp cộng tác với kẻ xấu, Nhịn ăn như nhắc nhở người hãy ngưng ngay lại con tim đầy tham dục và cuối cùng dùng thân mạng nầy thắp sáng bầu trời mê si mà đối nhân đang bơi lội.

Ngài Ưu Ca La Phật kết luận “Ở chổ vắng hãy tư duy suy cứu như vậy mai sau mới không ân hận ăn năn. Năm trăm Tỳ Kheo cúi đầu đảnh lễ như pháp vâng làm./.

(THỊ NGUYÊN)

605 lượt xem