Suy ngẫm về hai chữ “Dấn Thân”
Gần 20 năm làm trưởng vậy mà khi ngồi trong buổi tọa đàm cùng quý anh chị trong Ban Quản Trại và trại sinh về tinh thần dấn thân của người huấn luyện viên Phú Lâu Na tôi vẫn không biết nên bắt đầu như thế nào…
May mắn được đến với tổ chức áo lam đã làm thay đổi và hình thành rất nhiều nên nhân cách sống của tôi, ngày đó dù chỉ là một đoàn sinh oanh vũ tôi đã được sự hướng dẫn của anh Tâm Huy, anh Thị Nguyên dù chỉ là một câu chuyện đạo hay một bản nhạc lam… sau này khi cùng các anh về miền Tây sinh hoạt trong ban điều hợp Tây Nam Phần tôi càng được học hỏi thêm rất nhiều từ các anh. Trên những chặng đường từ thành phố HCM đi Long An, Bến Tre, Vĩnh Long, Đồng Tháp, Kiên Giang tới tận mũi Cà Mau… nghe các anh chị ôn về những tháng năm sinh hoạt, những câu chuyện không theo trình tự về không gian cũng như thời gian mà thế hệ đàn em như tôi chưa từng đối diện… Các anh nhớ rõ từng đứa em áo lam, biết rõ tính cách từng người một, những lập luận vững chắc về tổ chức áo lam, những thăng trầm của thời cuộc và cả sự dũng cảm hiên ngang không khuất phục để duy trì và bảo tồn tổ chức cho tới ngày hôm nay… cứ thế tôi lắng nghe và suy ngẫm.
Do công việc đời thường nên chúng tôi thường khởi hành và tranh thủ vào buổi đêm để di chuyển, khi tới nơi là trời vừa kịp sáng để lao vào công việc Phật sự rồi lại tranh thủ đi tiếp vào đêm hôm để tới địa phương khác, tài xế cũng là anh em áo lam nên rất hoan hỉ cho việc thức đêm ngủ ngày, trong khi thế hệ đàn em như tôi, anh Minh Trung, anh Quảng Trí, anh Quảng Hỉ… còn uể oải cho hành trình với những chặng đường dài, thì các anh chị lại luôn bình thản, không một chút mệt mỏi, từ anh trưởng ban hướng dẫn TƯ, tới anh Tâm Huy, anh Thị Nguyên và chị Diệu Thuận … từng câu chuyện trao truyền, từng lời giảng mang đầy nhiệt huyết khơi lên những ngọn lửa tâm huyết đang còn âm ỉ ở nơi xa xăm nào đó chờ ngày bùng lên để củng cố, xây dựng và phát triển tổ chức… mang tiếng về miền Tây để hỗ trợ các đơn vị nhưng mỗi chuyến đi đối với tôi là những bài học không lời về sự dấn thân từ quý anh chị. Không mưu toan danh lợi, không tính toán thiệt hơn, một lòng trung kiên với tổ chức, một đời phụng sự mái nhà lam, chỉ cần thấy áo lam thấp thoáng trên miền sông nước mà trước kia một thời từng là Miền Khánh Anh là các anh chị vui rồi. Làm sao quên được những chuyến đò của các em đoàn sinh đưa chúng tôi qua sông để đến với chùa Bửu Thọ vào lúc giữa đêm khuya, những bữa ăn đạm bạc mà đầy ấp tình cảm của người dân miền Tây, những món quà cây nhà lá vườn như cái bánh tét, vài quả xoài… khi chia tay không ai bảo ai mà nước mắt cứ rơi như phải chia tay những người anh em thân thiết đã gặp nhau từ thuở nào vậy.
Giờ đây trong khung cảnh của trại Phú Lâu Na, trại đào tạo giảng viên tương lai người sẽ tiếp bước các anh chị để tiếp tục đi về những miền xa xăm để gầy dựng và phát triển GĐPT như Ngài Phú Lâu Na năm xưa đi về xứ Du Na để hoằng hóa độ sanh, tôi ngồi đó lắng nghe các anh chị trao truyền, chia sẽ. Có lẻ do còn hạn hẹp về căn tu, do chủ quan không chuẩn bị tinh thần khi về dự trại hoặc có thể do kiến thức nền tảng không chuẩn nên tôi không hội lãnh được nhiều sự trao truyền từ quý anh chị… tôi ngồi im tiếc nuối. Nhưng tiếc hơn khi nhìn thấy các anh chị trại sinh chất vấn quý anh chị về bài giảng, về giảng viên… có lẻ do quá thất vọng nên có trại sinh yêu cầu quý anh chị không được “dấu cái dốt của mình trước các em mình”… cái dốt ở đây là cái không biết định vị toàn cầu, không biết GPRS mà chỉ quanh quẩn với la bàn, với morse, với gút dây… Do quá kỳ vọng nên có anh chị vội kết luận “giáo án được copy từ nhiều nguồn rồi cắt mỗi bài một khúc nên quên mất mục đích của bài giảng là gì”, do quá hy vọng nên có anh chị còn cho rằng cách ra “đề thi như thế là kém chất lượng, không biết cách ra đề”, có anh chị cho rằng cách giải quyết như quý anh chị trong BQT là không ổn “cần phải làm cho ra lẻ không thể bỏ qua”… Nhìn anh Chủ tịch và anh Phó chủ tịch HĐTS ra sức khuyên răng các thành viên trong HĐTS phải tìm cách giải quyết dung hòa mà tôi không sao kiềm chế được cảm xúc, có lẻ do quá quý trọng những anh chị giảng viên, những anh chị trong BQT – những anh chị đã hi sinh và cống hiến rất nhiều cho tổ chức nên tôi không thể bộc lộ trực tính của mình như các trại sinh khác, có thể do tôi ăn nói không lưu loát, hay tôi không phải là nghề giáo nên không am tường nhiều về nghiệp vụ kỹ năng giảng dạy, kỹ năng ra đề… nhưng tôi biết đó chính là những người anh đã dấn thân, hi sinh cống hiến suốt cuộc đời mình cho tổ chức, sự dấn thân của tôi trong tổ chức áo lam đã là bao so với các anh nên có được sự bình tĩnh và suy nghĩ tỉnh táo trước những phát ngôn của mình về một sự thật đang hiện hữu… Nhìn các anh chị hi sinh cho trại, kỳ vọng cho trại rồi phải chịu trận trước những góp ý, những yêu cầu “rất thật lòng” mà tôi thấy thương cho quý anh chị lắm, cũng từng tham gia trong BQT và ban giảng huấn của nhiều trại huấn luyện nên tôi cảm nhận được phần nào sự lo lắng kỳ vọng của quý anh chị vào tất cả trại sinh… Xin thay mặt cho những lỗi lầm, cho sự tự cao tự đại, cho sự chứng tỏ mình xin sám hối trước quý anh chị “những người đã và đang lèo lái con thuyền của mái nhà lam”…
Suy ngẫm về hai chữ dấn thân, tôi hình dung ra là phải không mưu cầu danh lợi, nếu chỉ vì danh tiếng và lợi nhuận cá nhân thì còn gì nữa giá trị của sự dấn thân đích thực, anh em đến với nhau chủ yếu là cái tâm và cái tình, không phải tới để chứng tỏ mình hơn thua, tài giỏi, không thể ngưng sinh hoạt với tổ chức do mình không được công nhận chức tước, cấp bậc… buồn biết bao khi tới với tổ chức mà trở thành người thừa thải, sự có mặt hay không có mặt của mình cũng không ảnh hưởng gì đến tổ chức, tới đơn vị và đến các em… Ngày đó chắc sẽ buồn lắm đối với người HT áo lam. Có phải vậy không quý anh chị tân huấn luyện viên Phú Lâu Na IV TƯ?
EM VÀ TÔI
639 lượt xem
Tin khác
LÁ THƯ SEN TRẮNG (Bản tin Sen Trắng số 03) BBT Trang Nhà Thế Giới xin đăng tải lại bài sen trắng Vu Lan của Htr Nguyên Tín – Nguyễn…
Thưa quý vị, Quý vị nào có duyên cầm được bản chiêm tinh này, trong mùa xuân Quý mão, xin quý vị hãy mỉm cười với vận mạng của mình,…
NHỮNG NỐT NHẠC THẦM LẶNG Phụng thân mến, Chị cứ ngỡ rằng chị em mình còn có dịp được làm việc chung qua những lần thực hiện kỷ yếu như…
CẢM NIỆM XUẤT GIA 08-02 Nhâm Dần Năm 2022 Ánh trăng thượng tuần tháng hai Ấn Độ dần khuất nơi phía chân trời xa thẳm, in bóng trải dài nơi…