Mẹ Trong Tôi

 

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Đem tấm thân gầy cha che chở đời con
Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!

Tôi cũng như bao bạn trẻ khác, cũng mong có một tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ.

Và tôi thì khác với mọi người, từ thuở nhỏ tôi đã vắng tình thương của cha và không được trọn vẹn tình thương của mẹ. Tôi xin được kể ra đây những tâm sự của riêng tôi….

Tôi không may khi sinh ra trong một gia đình bất hạnh. Năm tôi được hai tuổi mẹ tôi mắc một chứng bệnh đau thương, mà người đời gọi là bệnh tâm thần. Cha tôi và ông bà ngoại đã tận tình chạy chữa. Một thời gian rất lâu tôi phải sống xa mẹ và tôi lại tiếp tục được sống trong tình yêu thương của mẹ và niềm hạnh phúc của gia đình tôi được nhân đôi khi mà mẹ tôi sinh thêm cho tôi được một cậu em trai nữa. Thời gian quá ngắn khi em tôi sinh ra chưa được bao lâu thì căn bệnh của mẹ tôi lại tái phát và lần này thì lâu hơn. Vì lý do đó mà người cha vô tâm của tôi đã bỏ lại anh em tôi và đi theo một người mẹ khác. Anh em tôi phải sống với ông bà ngoại suốt một thời gian rất lâu. Thời gian trôi qua và được sự tận tình chữa trị của các bác sĩ, mẹ tôi đã trở lại như bao người khác! lại một lần nữa tôi và em tôi được sống trong tình thương yêu của mẹ. Thời gian dần cũng qua đi và người mẹ đáng yêu của tôi đã già theo năm tháng. Khi tôi lên mười bốn tuổi, mẹ tôi, vì thương nhớ người cha vô tình và tuổi già cũng đã đến nên căn bệnh ác nghiệt của mẹ tôi lại tái phát. Tôi phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ và lo cho em tôi được tiếp tục học như bao người khác. Như hai con chim non thiếu vắng sự che chở của mẹ nên mỗi khi anh em tôi có dịp được đi thăm mẹ, được nói chuyện với mẹ, được nằm trong vòng tay mẹ, được gọi mẹ ơi…! là lúc anh em tôi cảm thấy vui sướng và hạnh phúc nhất. Và bây giờ mẹ đã về với anh em tôi nhưng vì cuộc sống phải bon chen với xã hội nên đã nhiều lần tôi phải xa nhà. Mỗi lần tôi vấp ngã mẹ là người khuyên bảo tôi an ủi tôi giúp tôi vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Tôi có cơ may được đến chùa và được đi sinh hoạt. Tôi được các anh chị chỉ bảo, tôi được biết đến ngày vu lan báo hiếu. Và giờ đây mỗi khi đến mùa vu lan báo hiếu tôi lại tham cầu cho mẹ tôi được trẻ mãi và cầu cho những vết chân chim đừng hằn lên mắt mẹ. Và tôi cầu chúc cho những ai đã từ lâu rồi phải sống xa gia đình được về yên vui bên gia đình, được che chở trong tình yêu thương của cha mẹ…….

Đình Cảnh

1076 lượt xem