Mỗi khi nhớ nghĩ về những năm tháng đội chiếc nón tứ ân và khoác lên áo Oanh Vũ; trong tôi không lúc nào vắt cạn một thời “ta đoàn áo lam”. Nó cứ thôi thúc miệt mài trong dòng máu chúng tôi. Mặc dù đến tận hôm nay, dẫu có lớn cỡ nào, hay có ra sao đi nữa nhưng bài học của anh Nguyễn Khắc Từ (HTr. Như Tâm – Cố Ủy Viên Nghiên Huấn Ban Hướng Dẫn Trung Ương GĐPTVN) mỗi đầu tuần, dưới tán cây bồ đề hoặc bên trong Đoàn quán, do các anh chị Huynh Trưởng thay phiên nhau “gõ đầu Oanh Vũ” từ khi còn đi Gia Đình Phật Tử, được gắn lên mình cái “hoa sen” và hát bài ca Sen Trắng…

Lúc lớn lên, có chút trưởng thành trong các lớp học Gia Đình Phật Tử, các trại huấn luyện, trại họp bạn, trại vượt bậc v.v… thì mới biết, những bài giảng ngắn, gắn tên “Anh Từ” mà lâu nay mình cùng các Chúng học làu làu, cũng nhờ anh Từ biên soạn như sách giáo khoa ở trường. Từ đó, trở thành thói quen, mỗi lần có dịp lên phố hay có đi tới các đơn vị giao lưu thì việc đầu tiên là đi tìm mua các tựa sách, bài học Phật pháp của anh Từ.

Có lần áo đồng phục của tôi vẫn chưa được cắt đai lên Đoàn nhưng đã dạn dĩ đi lục tìm và hỏi han sách của bác Như Tâm – Nguyễn Khắc Từ đã in tiếp chưa, đã đánh máy chưa, tuần này có học không? Và có lần bị mấy “cụ áo lam” Đàn Trưởng cho một bài sớ dài đăng đẵng vì cái tội “măng chưa xuất chuồng” mà đã bày đặt đi tìm tư tưởng lớn trong bách khoa toàn thư GĐPT.

Thời gian không ngừng trôi, còn sót lại vết bụi lịch sử trong những thời kỳ thuận nghịch phân kỳ. Có anh lên đường sang Tây, có anh đi mở cõi, có anh thì mai danh ẩn sơn hay có anh xồ xồ chập lấy thời vận để có một ngả rẻ cho riêng mình. Khi lớn lên thêm được một đôi ba tuổi, tôi mới nhận ra hết những cái khó khăn và sự chia ly đôi đường đó. Nhưng đối với anh Từ và chị Hòa (HTr. Diệu Thuận – ái thê anh Từ) cũng là người đã và đang giữ lại “khung trời lam” trọn vẹn nghĩa tình, có trước còn sau. Tuy ngày hôm nay anh ra đi gần 20 năm, cho đời, cho đạo, cho lý tưởng nhà lam. Những tác phẩm của anh đã lưu lại trên từng đoạn đường "mật thư".

Ai ơi ở cuối chân đèo
Xin thầm nghĩ tới đám bèo trôi sông
Đây mốc thu cửu nâu sòng
Thôi thì quá khứ ngược dòng thời gian.

Có thể nói, một đời người là một rừng cây hay cả dòng sông nước mắt. Rừng cây đó thay cho từng giọt nước mắt của người nằm xuống, cuối trời thênh thang. Thế rồi, áo ai cũng sờn vai, gậy trúc đến lúc cũng đã mỏi, con đường Vạn Hạnh vẫn muốn ngủ, một giấc thật dài, để cố quên đi những điều không thể phơi bày sự thật trong hôm qua và sáng mai đây của anh và của chị.

Đúng vậy, đâu cũng là chữ duyên, chữ duyên mặc định trong những tâm tưởng tri ân và nhớ đến một người anh luôn sống còn trong trái tim hàng triệu người áo lam trên thế giới. Như hôm nay đây, chị Diệu Thuận cũng đang bắt đầu tưới tẩm đóa sen của riêng mình trong lòng sen vạn thể.

Bhikkhu PHÁP BẢO

768 lượt xem