Anh Chị Em Huynh Trưởng và đoàn sinh thân mến!

Với tinh thần UỐNG NƯỚC NHỚ NGUỒN – ĂN TRÁI NHỚ KẺ TRỒNG CÂY – TRI ÂN VÀ BÁO ÂN, người Phật tử ôn nhắc lại 50 năm Pháp Nạn là chuyện nên và phải làm. Vì sự kiện ấy đã để lại cho chúng ta quá nhiều bài học có tính cách lịch sử không dành riêng cho Phật Giáo Đồ mà là còn cho dân tộc và nhân loại đối với bất cứ ai muốn tránh những bước chân sai lầm làm xoáy mòn tình người, luân lý và đạo đức để lại những vết thương khó tẩy xóa cho cộng đồng dân tộc.

Đạo Phật là đạo TỪ BI nên không khơi lại đống tro tàn lịch sử, không khích động những hận thù tôn giáo, những quan điểm và lập trường sai biệt về ý thức hệ chánh trị, không giải quyết được mà còn dẫn đến những hệ lụy ngậm ngùi và đắng cay. Tội lỗi theo nhà Phật là do THAM-SÂN-SI mà có. Tội lỗi không có gốc rễ “Tội lỗi vô căn” Có Tội có lỗi không phải là xấu. Tội lỗi chỉ xấu khi có thiện tri thức chỉ cho đó là những sai lầm mà vẫn không sửa sai. Chính quyền của ông Ngô Đình Diệm có nhiều sai lầm nên đã bị sụp đổ. Đó là những bài học mà bản thân ông, gia đình ông, những người cộng sự của ông đã phải trả bằng một giá rất đắc. Ta phải cảm ơn người với tâm lượng bao dung và tha thứ. Đừng bao giờ dùng những cụm từ: TẬP ĐOÀN TAY SAI, BÈ LŨ V.V. . đừng nên bao giờ xúc phạm đến những người đã mất. Lịch sử đã qua đi hơn 50 năm. Bài học nhân quả đã hiển lộ mà lòng ta vẫn còn sân hận thì công phu tu tập của chúng ta để ở chổ nào?

Tưởng niệm năm mươi năm Pháp Nạn là việc của chúng ta. Việc nhớ lại những thành tựu của một triều đại đã mất là việc làm mang tính nhân bản của những người trong chính quyền ngày ấy không có gì là xấu. Nhưng đổ lổi cho lịch sử, đổ lổi cho Phật Giáo là tác nhân làm sụp đổ chế độ, đem lại ách nạn cho tổ quốc là những sai lầm không chấp nhận được.

Từ thưở lập quốc cho đến nay đồng bào Phật tử có những người ra giúp nước và góp phần đưa tổ quốc đến chổ mạnh giàu. Vì Phật dạy hai chúng tại gia: “Trên đền 4 ân nặng, dưới cứu khổ ba loài”. Bốn ân nặng thì ân Quốc Gia là quan trọng hơn cả. Lịch sử dân tộc ghi nhận những sự đóng góp ưu việt nhưng chưa bao giờ có ghi những phật tử phản bội quê hương, phản bội dân tộc. Trong nền đệ nhất và đệ nhị Cộng Hòa có những Phật Tử Làm lớn như Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ, Ông Trần Văn Hương, ông Chánh Trí Mai Thọ Truyền và v.v. . nhưng họ không phản bội quê hương không phản bội dân tộc, không làm sụp đổ chế độ. Ngược lại như Phạm Ngọc Thảo, Nguyễn Hữu Thọ, Ngô Đình Nhu và còn rất nhiều cố vấn cạnh các tổng thống là những người thiên chúa giáo làm ngữa nghiêng đất nước.

Tuy vậy nếu kết luận PHẬT GIÁO LÀ CỘNG SẢN, THIÊN CHÚA GIÁO LÀ CỘNG SẢN thì đều là sai lầm mắc mưu kẻ khác. Bởi các nhà tôn giáo và xã hội học biết rất rõ Cộng Sản không có tôn giáo.

Trong chế độ Cộng Hòa Đệ Nhất của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, việc bất công phân biệt đối xử giữa Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo cùng các tôn giáo khác, đối với đạo Phật là điều hiễn nhiên trong thế giới Ta Bà. Thế quyền có cho phép hay không cho phép Phật Giáo vẫn hành hoạt vì Giác ngộ và cứu độ chúng sanh là sứ mạng của Phật Giáo. Hiến Chương của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất ghi rõ: “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không đặt sự tồn tại của mình nơi nguyên vị cá biệt mà đặt sự tồn tại ấy trong sự tồn tại của nhân loại và dân tộc” Phật Giáo vì sự bình đẳng tôn giáo, vì sự độc lập, vì tự do mà dấn thân đấu tranh. Đối với Phật Giáo, Pháp Nạn không phải mới xãy ra trong thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm mà là ngay trong thời Phật còn tại thế và ngày nay Pháp Nạn vẫn chưa hề chấm dứt. Hệ lụy nầy, nạn tai nầy không phải chỉ Phật Giáo mới có mà bao trùm tất cả mọi tôn giáo.

Đạo Phật từ ngàn xưa đến hôm nay và cho muôn đời sau cũng chỉ có một tôn chỉ duy nhất là XIỄN DƯƠNG CHÂN LÝ HÒA BÌNH CỦA CHƯ PHẬT với mục đích duy nhất NHIÊU ÍCH HỮU TÌNH VÀ LỢI LẠC QUẦN SANH.

Với phương châm PHỤNG SỰ CHÚNG SANH LÀ CÚNG DƯỜNG CHƯ PHẬT.

Đối với bất kỳ chế độ nào, ở bất cứ quốc gia nào trên toàn thế giới, những người phạm pháp làm nguy hại đến vấn đề an ninh quốc gia bị bắt và phải ở tù. Khi ở tù họ bị tướt đoạt quyền công dân tại quốc gia đó, nhưng họ vẫn còn có quyền thiêng liêng đó là quyền làm người, nghĩa là tối thiểu họ phải được ăn được uống, được ngủ nghỉ và vệ sinh cơ thể. Thế mà có những sự kiện phong tỏa chùa chiền cúp điện nước, nội bất xuất, ngoại bất nhập mà gọi đó là đúng nhân đạo, là ưu việt thì rõ thật chân lý đang nằm ở chổ nào?

Do vậy, Đạo Phật lấy Trí tuệ làm sự nghiệp và pháp quán soi nghiệm. Biết vậy, Anh Chị Em chớ có bị lôi cuốn vào nhân ngã thị phi, hãy an trú trong thực tại nhiệm mầu CHÂN THẬT BẤT HƯ, đó là cách chúng ta y nương nơi BẢN THỆ TĂNG GIÀ mà hành hoạt trong hoàn cảnh cực kỳ tế nhị nầy./.

THỊ NGUYÊN

799 lượt xem