Anh chị em thân mến!

Hôm nay, Nguyên Linh xin được chia sẻ cùng tất cả các bạn về một một câu chuyện kể để chúng ta, những người tu Phật thấy rõ sự “Vi diệu của pháp Phật” mà tôi đã có cơ hội được chứng thực qua mẫu chuyện kể của người bạn thân mà Nguyên Linh quen biết…

Đầu năm 2013, Tôi quyết định gác lại vài thứ để có thể thay đổi cuộc sống và công việc với chuyến Nam tiến của mình. May mắn của những người Huynh Trưởng GĐPTVN là dù bất cứ ở đâu, môi trường nào cũng có quý anh chị em áo lam đồng hành và tương trợ. Đó thật sự là những tình cảm đáng quý nhất của đời người áo lam GĐPT… Qua mạng xã hội, chúng tôi đã quen nhau từ trước nhưng đến khi vào sống tại đất Sài Gòn thì chúng tôi mới thật sự thân nhau hơn, gần gũi hơn với các thành viên trong gia đình của bạn mình. Gia đình bạn gái tôi có truyền thống Phật Giáo. Năm xưa, mẹ là một Huynh Trưởng Lộc Uyển của huyện Phước Sơn – Quảng Nam, trực thuộc Ban Hướng Dẫn GĐPT Quảng Tín. Nhưng nay vì bộn bề công việc và hoàn cảnh địa lý nên mẹ bạn tôi đã không có thời gian để đến với tổ chức. Gia đình bạn ấy vì hoàn cảnh mưu sinh nên đã vào Nam trong những ngày của năm 1995 đến nay, cuộc sống cũng dần tạm ổn với công việc và môi trường của một thành phố lớn bậc nhất của cả nước. Ngoài mẹ ra, anh trai và bạn gái tôi hiện nay đều đang là Đoàn Sinh của một đơn vị GĐPT tại huyện Hóc Môn – Tp.HCM.

Thời gian rảnh, chúng tôi thường tâm sự với nhau rất nhiều về cuộc sống; công việc; sở thích và cả những người thân trong gia đình… Một lần, tôi hỏi: “Anh thấy ba của em có vẻ không được mạnh khỏe cho lắm, em nhỉ !?“. Vậy là bạn gái tôi bắt đầu kể câu chuyện về người ba của mình mà đến giờ cả gia đình vẫn không thể ngờ và hiểu được phép lạ ấy đến từ đâu:

“Anh biết không! Từ cuối năm 2010, ba em bắt đầu phát bệnh đau lưng, đi lại rất khó khăn và ngày càng trầm trọng. Cả nhà đưa ba vào bệnh viện và nhận được kết quả xét nghiệm từ bác sĩ sau một thời gian điều trị là: “bị xẹp 2 đốt xương cột sống”. Lúc đó, cả nhà đã phát hoảng với căn bệnh này của ba vì rất khó điều trị và chi phí rất lớn, cả nhà đã chạy bôn ba khắp nơi với tất cả loại thuốc mà tình hình bệnh tình của ba vẫn không hề thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng hơn. Hầu như ba chỉ nằm một chỗ, mọi sinh hoạt và ăn uống đều phải có người chăm sóc tận nơi, những người trong gia đình đã bỏ tất cả công ăn, việc làm để chu toàn chăm sóc cho ba. Em rất tiếc là gia đình em lúc đó đã không có sự chuẩn bị về mặt "bảo hiểm" cho ba, để rồi giờ đây gia đình em phải tốn rất nhiều tiền, thậm chí cả gia tài là căn nhà của mình để lo thuốc thang cho ba, gia đình em đã bắt đầu với một cuộc sống khó khăn hơn kể từ đó giai đoạn đó…

Đến tháng 9/2011, bệnh của ba em ngày càng nặng hơn, những ngày tháng đó ba chỉ có thể nằm một chỗ trên giường bệnh, dù muốn ngồi cũng không thể ngồi dậy được. Gia đình gần như đã hiểu được có lẽ nghiệp lực của ba là như vậy nên cũng đã bắt đầu có sự chuẩn bị cho những ngày tháng sắp đến…

Thế rồi hôm ấy, có một vị Đại Đức mà gia đình em rất thân đến thăm hỏi bệnh tình của ba em. Nghe xong câu chuyện, Thầy liền dạy mẹ và em rằng: “Để thầy về mời một số Chư Tăng đến lễ Phật – cầu an cho ba của con. Gia đình chuẩn bị hương hoa, lễ phẩm cúng dường mười phương Phật đi nhé!“. Hai hôm sau, Thầy cùng với 8 vị Thầy khác câu hội tại nhà của em, lập đàn tràng Dược Sư, thắp nến cúng dường và tụng kinh, lễ Phật suốt 3 ngày đêm… Kỳ diệu thay! Đến chiều ngày thứ 3, anh trai em ở bệnh viện điện thoại về nhà thông báo: “Ba đã khỏe lại, ngồi dậy được và đang tập dần những bước đi…”. Anh biết đó, lúc ấy cả nhà em rất vui và gần như không tin vào những gì mà anh trai của em đã nói! Lúc đó mẹ và em đã đảnh lễ quý Chư Tăng và cám ơn quý Thầy đã đem lại cho gia đình của em nhiều phước báu đến vậy!

Tháng sau, ba em xuất viện và dần hồi phục dù không còn được sức khỏe như năm xưa. Cả gia đình em đã đến dâng hoa cúng Phật và tri ân Chư Đại Đức Tăng đã giúp gia đình của em vượt qua chướng nạn. Từ đó, ba đã phát nguyện hằng đêm lên chùa để hành trì Chú Đại Bi, nguyện cho thân tâm được an lạc hơn trong cuộc sống như thể tỏ lòng tri ân lên mười phương chư Phật, chư vị Thiện Thần Hộ Pháp đã độ trì và che chở cho cuộc sống của ba cùng gia đình”.

Thưa quý anh chị em thân mến!

Khi đức Đại Hiếu Mục Kiền Liên còn tại thế, dù ngài là một trong thập đại đệ tử của đức Phật với thần thông đệ nhất, nhưng ngài đã không thể tự cứu lấy mẹ của mình thoát khỏi cảnh địa ngục do tham ái tạo nghiệp mà nên. Đức Phật đã dạy đức Mục Kiền Liên là phải cậy nhờ sự tu tập tinh tấn, thanh tịnh và uy hùng lực của rất nhiều Chư Tăng mới có thể cứu được người mẹ của mình… Qua câu chuyện mà Nguyên Linh đã chia sẻ với quý anh chị em, điều này giúp chúng ta có thể thấy được: “Pháp Phật vốn dĩ thậm thâm vi diệu và bất khả tư nghì”. Duyên may lớn nhất của gia đình bạn gái tôi là đệ tử của Phật, được tu Phật và học Phật; được sự yêu thương, che chở và độ trì của hồng ân Tam Bảo nên thoát khỏi những chướng nạn trong cuộc sống.

Anh chị em chúng ta là những người phàm phu tục tử, sống một cuộc đời luôn mãi mê chạy theo vọng tưởng và tham ái; biếng nhác, chây lười, không gắng công tu tập nên bụi mờ của ngũ dục che cả trí tuệ thì còn đâu phước báu. Để rồi khi nghiệp báo vẫy gọi thì sự luyến tiếc trổi dậy, cố công níu kéo những gì còn sót lại ở trần gian mà không nở rời xa thân giã tạm này! Thế nên, người Phật Tử phải luôn biết lấy tu tập làm sự nghiệp của mình để trí tuệ có cơ hội khởi phát. Trí tuệ khởi phát sẽ tiêu diệt màn vô minh và giúp chúng ta có một cái nhìn quán chiếu sâu rộng về cuộc sống vốn chỉ là những thứ giả tạm, huyễn hóa và sanh diệt vô thường… Điều này nên lắm thay!

NGUYÊN LINH

842 lượt xem