Ngày Đại Tường của cha

Mẹ đưa con đi chùa lễ Phật, kỳ siêu bạt độ cho cha.

Lần đầu tiên dưới tòa con đã hiểu, trong thân con có mặt của mẹ cha ông bà và liệt đại tiền nhân. Và may mắn thay Phật Pháp Tăng trong con đều đủ cả, rõ ràng con là tôn tộc của Như Lai. Con đứng dậy, nước mắt hai hàng nhỏ xuống, nếu không có thầy con mãi mãi chìm trong mê si, làm sao biết được cội nguồn vô sanh. Dù chưa quy y, chưa một lần nghe pháp, nhưng khi thầy đở con lên bằng đôi tay của bậc cha già từ mẫn, con nghe bụi trần rơi rụng xuống và thấy mình rõ là một thiện nam tử, đại trượng phu. Con phủ phục ngay trên nền đất chùa làng ấy liên tục lễ lạy thầy, dù bao nhiêu lễ, hỏi làm sao đền đáp được ân khai thị nầy?

Nay Vu Lan về, thầy nhàn du phương trời vô sở trụ, Mẹ cha con chắc chắn là tự tánh hoa khai thấy Phật mà miên du tự tại chốn khôn cùng.

Nhìn lên trên, các em đã kiến đàn phụng Phật tu hương, học hạnh đức Mục Kiền Liên tôn giả độ mẹ cha thoát khỏi cảnh U Đồ. Nhìn xuống dưới Đoàn Sinh Huynh Trưởng tất cả hồ quỳ bên chân mẹ chân cha, chân các đạo hữu già, bảo trợ hộ tự, thiện hữu tri thức, các nhà mạnh thường quân, hằng tâm, hằng sản lo cho đoàn con Lam được vui chơi tu học để làm người.

Nhìn các em dâng quà tác bạch xin các bậc mẹ cha ân nhân tha thứ những lổi lầm vụng dại không cố tâm của lứa tuổi học trò, và cam kết từ hôm nay chúng con xin từ bỏ, quyết một lòng không tái phạm. Những giọt nước mắt đã rơi. Những bàn tay xoa đầu tuổi trẻ, vỗ nhẹ trên lưng. Ôi tình người lên ngôi! Ôi dạt dào tình nghĩa! ôi dạt dào yêu thương!

Trẻ nhỏ cần tình thương và chở che để lớn. Người lớn cần tình thương để hoàn thiện nhân cách làm người. Người già có tình thương mới trở thành cây cao bóng cả, bảo hộ nhau mà xã hội hình thành.

Tình thương là sửa ngọt. Tình thương là đề hồ. Tình thương là lẻ sống. Tình thương là bầu trời rộng để những tâm hồn cao thượng mặc sức thăng hoa.
Khi ý niệm về mẹ cha vừa dấy lên trong tư duy, trong ý nghĩ mẹ cha liền có mặt trong ta và bên ta thì đạo tràng nầy chỉ toàn hoa màu đỏ. Ý niệm buồn mất mẹ mất cha đừng bao giờ nuôi dưỡng nó trong tim.

Mẹ cha là cửa nhà là giường tòa để cho ta cư trú từ khi vận bĩ đến lúc thái lai là vùng trời bình yên vô quái ngại. Là Bồ Tát tự tại, Mỗi chúng con phải khâm xử vuông tròn./.

THỊ NGUYÊN

574 lượt xem