Các bạn biết không?

Ngôn ngữ thế gian thường có câu: “Cha mẹ sanh con, trời sanh tánh”. Thật ra, ở khía cạnh câu nói này chỉ đúng với một số rất ít người trong cuộc sống hiện nay khi không được giáo dục, huân tập và quan tâm đúng mức, hoặc cá biệt hơn khi người đó được sinh ra và lớn lên trong một môi trường thiếu sự lành mạnh và sự giáo dục chân chánh.

Đối với chúng ta, hầu hết là những người đệ tử của Phật, được tu và được học rất nhiều lại là khác, ta nhờ Kinh – Luật – Luận cùng những lời giáo huấn của Tăng bảo và sự huân tập của các tầng lớp anh chị kế thừa đã khai sáng cho chúng ta biết đâu là chân lý, lẽ phải, đúng sai. Đâu là nguồn sống, là tri ân và báo ân…

Tháng 7 hằng năm của người Phật tử, thực hiện lời dạy của đức Đại Hiếu Mục Kiền Liên về việc báo ân cha mẹ hiện tiền và nhiều đời nhiều kiếp. Rất nhiều thời khóa và hành động của những người con Phật đã được tổ chức một cách trang trọng và tràn ngập những niềm yêu thương đầy cảm xúc… Có bạn thì dâng hoa, có bạn mua quà và lễ lạy cha mẹ. Lại có những bạn vỗ về yêu thương, biết vâng lời cha mẹ và tránh không tạo thêm nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt hai bậc sinh thành của mình. Bên cạnh đó, lại có những người tâm tính “khô khan” hơn, họ chọn cho mình một phương cách lặng lẽ nhất với những cử chỉ nhẹ nhàng, lãng tránh không làm cha mẹ phiền muộn trong những ngày tháng này, dù không nói ra nhưng tận sâu trong đáy lòng của họ là cả một bầu trời yêu thương dành cho Ông Phật và Bà Phật của mình vậy…

Nói là thế, làm là vậy! Nhưng cuộc sống hối hả và vội vàng cùng những xô bồ và tấp nập của cuộc đời không sao tránh khỏi những uẩn khúc, những oan trái, giận dữ và bốc đồng của những đứa con đối với cha mẹ mình do hoàn cảnh sống và cách nhìn nhận một vấn đề khác nhau… Từ đó, một chuỗi dài những căn thẳng trong gia đình được tạo dựng như một sợi dây vô hình làm cho cha mẹ phải buồn phiền, lo lắng và đau khổ nhiều hơn!

Các bạn nên nhớ: “Tâm hiếu là tâm Phật – Hạnh hiếu là hạnh Phật”. Tri ân và báo ân cha mẹ là trách nhiệm thiêng liêng và cao cả nhất mà suốt một đời của người con cũng không bao giờ báo đáp hết được. Báo ân cha mẹ không phải chỉ đợi đến những ngày tháng bảy mới thể hiện bằng những món quà, những đóa hồng được cài lên ngực áo để hãnh diện với đại chúng rằng mình còn cha, còn mẹ trong hôm nay. Cách đơn giản và hiệu quả nhất của những người con nhằm báo đáp ân đức sâu dày đối với công ơn dưỡng dục sinh thành cho cha mẹ là việc thông qua "NẾP SỐNG HẰNG NGÀY”.

Vì sao lại như vậy? Thưa rằng: Chỉ cần một lời hỏi đến thăm cha mẹ, một lời động viên, một công việc giản đơn như quét dọn nhà cửa, giúp đỡ cha mẹ trong công việc thường nhật, hay chỉ là nấu những bữa cơm ngon cho cha mẹ… thì đó đã là những việc làm báo ân thiết thực nhất và đem lại nhiều niềm vui sống cho những bậc thân sinh của mình. Thật ra, niềm vui sướng, hãnh diện và hạnh phúc nhất của những bậc làm cha, làm mẹ là chỉ cần nhìn thấy những đứa con yêu dấu của mình trưởng thành, nó có một lối sống đạo đức chuẩn mực, biết yêu thương và sống có ích cho xã hội, cho nhân loại, như thế là quá đủ. Thế nên, “Mẹ già hơn trăm tuổi còn thương con tám mươi” là vậy!

Có rất nhiều người nói rằng: “Tôi tu tâm chứ không tu khẩu”. Thiết nghĩ đây là một câu nói hết sức ngụy biện, dối trá, vô sự và rỗng tếch nhất…
Bạn đừng bao giờ nói thêm bất cứ điều gì cả mà hãy cứ làm đi! Bạn hãy chăm lo, phụng dưỡng và thờ cúng ông bà, cha mẹ của mình đi. Lúc ấy tự khắc tôi hiểu bạn là người như thế nào trong cuộc đời này, các bạn ạ!

Thân ái.

NGUYÊN LINH

564 lượt xem