TIỂN BIỆT ANH NHẬT HỒNG – NGUYỄN ĐỂ

HUYNH TRƯỞNG CẤP DŨNG GĐPTVN

 

Than ôi!

Gió thoảng mây trôi, hoa tàn trăng khuyết

Ngũ uẩn giã biệt, nghiệp lực ra đi

Thân người ôi có ra chi

Sáng mai còn đó, buổi chiều thì không

Tắt hơi thở chiều Thu đành vĩnh biệt

Lệ ai hoài những để lại sầu thương

Chơn linh phiêu lãng thong dong

Nơi miền lạc cảnh non bồng bay cao

Nhớ linh xưa!

Động Phong Nha. Linh Giang, Nhật Lệ, quê hương Quảng Bình

Trước mặt biển rộng mênh mông, sau lưng núi cao thăm thẳm

Lũy Thầy sừng sững ghi dấu oanh liệt một thời

Địa linh nhân kiệt, hóa thành anh hùng hào kiệt xưa nay bao đời đều có

Đất Thuận Quảng, Đồng Hới, Lệ Thủy là nơi anh bước vào trần thế

Ở nơi đây mùa Hè gió Tây Bắc thổi cháy da người, mùa Đông lại đến rét thời thịt da

Cảnh cơ hàn kể sao cho xiết, nỗi chiến tranh nhiều nỗi quặn đau, nên đành phải bỏ quê hương đất tổ, ông bà nội ngoại cha mẹ anh em bầu bạn xóm làng thân yêu

Xuôi về Nam thành phố sương mù cao nguyên đất đỏ lập nghiệp

Theo công vụ được bổ nhiệm Trưởng ty Kiểm lâm tỉnh Bình Tuy, đóng tại thị xã Lagi – Hàm Tân thuở nọ

Ở đây anh đã gắn bó tình lam Gia Đình Phật Tử Bình Thuận, xuôi ngược từ Lagi, Hàm Tân, Tánh Linh, Hoài Đức, Võ Đắc khu dinh điền thuở nọ, cùng anh em làm nên trang sử tình lam đơm hoa kết trái

 

Nhưng giờ đây!

Di ảnh anh lung linh theo khói tỏa, mà chơn linh anh tự tại cảnh Di Đà

Cổ áo quan im lặng dáng sắc pha, sắc trần cảnh vĩnh hằng hay ảo mộng

Đời ảo hóa chơn thường anh hiển thị, đều lưu xuất tự tánh bồ đề

Nên anh đã sống nhưng chưa hề sinh, mà có chết chưa bao giờ tử

Suốt đời anh đã qua bao dòng sinh diệt

Vào địa ngục, lên cung trời, trong từng sát na suy tưởng

Thì còn đâu chi “Bán dạ trần hoàn duy nhất mộng, mà nhân sinh thất thập cổ lai hy”

Trong hội nhập trần ai, anh đã suốt thông dung nhị đế

Cho nên chi, cảnh giả chẳng phải giả, vô thường là thật thường đây

Thì xá chi giá rét như băng ngọc, để cho tuyết phủ đầy trời mai tỏa hương

Vì anh đã rong chơi miền trần thế, thì ta bà cũng tỏa ngát hương lam, đâu chỉ có Tây phương tịnh cảnh

Anh thật sự vào đời, xưa nay chẳng đổi chẳng thay vốn dòng họ NGUYỄN

Đại dương bát ngát mênh mông, sóng sau dồn sóng trước, mà dấu ấn xưa nay chưa từng ĐỂ

Đời ngược xuôi muôn dặm sông hồ, sướng khổ buồn vui từng phút dây thêm tân NHẬT

Gieo duyên cùng triệu đóa sen tinh khiết trắng trong khắp nơi nơi, mà thương yêu anh vẫn HỒNG

Bởi vì tự tánh không mê, ngộ là tự tâm không chấp

Tự tại không cầu, không nhiễm, không ở, không đi mới thật là Dũng

Đàn em của anh tiễn anh đi mà giọt lệ không rơi

Tứ đại giai không, nhục thân anh trả về cát bụi hư không tĩnh lặng

Để hóa thành hoa lá cỏ cây, trời cao biển rộng sông dài, núi cao suối reo cùng gió ngàn mây muôn thuở!

Nuôi chí lớn cho triệu trái tim lam tiến bước

Hàng hàng lớp lớp cánh sen khiết trinh nở rộ trong mưa sa bảo táp, làm mát rượi cuộc đời, thoát cơn khát vọng điên đảo hận thù bởi tham sân si

Thì làm gì có mộng tưởng chia ly, kẻ ở người đi cho đời thêm mệt mỏi

Đôi vầng nhật nguyệt rạng soi, muôn năm sư tử hống là đây, cho bừng sắc Xuân, lam viên một trời phong quang rạn rỡ

Chuyển từ quá khứ, hiện tại tương lai, chẳng bao giờ dứt mạch

Trước Linh Đài bái biệt anh đi, Ban Hướng Dẫn Bình Thuận chúng em chẳng biết nói gì

Mượn kệ niệm hương, dâng lên anh làm lộ trình chuyển hóa

“Hữu sinh hữu diệt hữu luân hồi, vô sinh vô diệt vô khứ lai

“Sanh tử khứ lai đô thị mộng, bất lai đàn chỉ đáo liên đài”

Chơn linh anh hiển linh nghe chúng em cẩn bái

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật

                                                                                BHD Bình Thuận

537 lượt xem