Lúc chiến tranh khốc liệt Ôn rời chùa Phước Quang về chùa Phước Minh. Một hôm, Thanh Tùng ghé chùa thấy ông sốt nặng, nên em liền đến nhà cho tôi hay, lúc ấy trời đã tối, lại đang mùa đông âm u, không trăng sao. Tôi nói thôi để sáng anh sẽ về thăm thầy. Vợ tôi bảo: Thầy mình già thế kia, việc thăm thầy sao lại để đến mai. Nghe vậy Tùng bảo thôi anh vào thay đồ đi em chở anh đi bây giờ. Anh em tôi vào thăm thầy đúng vào lúc 8 giờ tối.

Trời mưa rã rích, đường không một bóng người qua lại. Sau khi cởi áo mưa móc ngoài hiên, anh em tôi tuyên Phật hiệu rồi bước vào. Hai anh em cúi đầu đảnh lễ vấn an thầy. Tôi thấy thầy ngồi an tịnh trên chiếc ghế, đôi mắt long lanh ngấn lệ, đó là một biểu cảm khác thường chưa hề có nơi Ôn. Khi hai anh em vừa ngồi xuống chiếc chỏng tre, thầy bảo:

– Đệ tử của tôi, những người có học như ông, rõ không có nhiều. Ông là người từng bay nhảy đó đây, nay chưa được ba mươi đã lui về điền dã, lại siêng chăm công tác giáo dục và Phật sự tại địa phương nên lại càng hiếm hơn. Nay mưa gió thế nầy đến thăm tôi. Tôi có một điều chưa rõ muốn hỏi ông, ông có vui lòng đáp không?

Mỗi khi thầy gọi anh chị em tôi bằng ông, có nghĩa là chúng tôi có vi phạm sai lầm nghiêm trọng cần phải sám hối mới được chỉ dạy. Bởi vậy hai anh em vội bước xuống đất đảnh lễ xin được Ôn chỉ giáo. Ôn bảo:

– Ông học rộng vậy hãy cho tôi biết Kiệt, Trụ, Nã Phá Luân(1) vì sao mà chết?

– Bạch thầy có nhiều nguyên nhân dẫn đến cái chết của những nhân vật lịch sử lừng danh nầy, nhưng tựu trung họ chết vì phụ nữ.

– Lúc ông mới bước vào ông có thấy tôi rưng rưng nước mắt không? Tôi khóc ông vì lẽ ấy.

Tôi vội vã đảnh lễ và tuyên hứa trọn đời con xin vâng lời thầy dạy, không cùng nữ giới đi trong đêm khuya vắng, nếu kẻ ấy không phải là vợ con huyết nhục của mình.

Ôn bước xuống ghé nhìn về phía Huynh Trưởng nữ đi cùng tôi. Tùng toát mồ hôi cúi đầu đảnh lễ. Ôn đưa tay đỡ chúng tôi dậy và dạy:

– Các con thân yêu, người quân tử giữ mình ngay cả những lúc trong phòng tối không có ai. Phật Tử chúng ta giữ mình trong từng sát-na thời gian con ạ. Tội lỗi vốn không có gốc, vi phạm sai lầm là thường tình, không có gì xấu. Chỉ thực sự xấu khi biết sai lầm mà vẫn cứ làm, không biết xấu hổ là gì. Tội nghiệp hai con lạnh phải không? Hãy uống chén trà nóng rồi về kẻo tối. Thầy cảm ơn các con./.

THỊ NGUYÊN

(1) Napoléon.

526 lượt xem