Con thành kính cúi đầu đảnh lễ Chư Tôn Thiền Đức thạch trụ sơn môn đã hy hiến đời mình để dựng xây đất nước, Giáo Hội, Tăng Đoàn "Chấn Hưng Phật Giáo". Chúng con chưa từng được thấy trên đất nước nào hai tông Phật Giáo chung lưng đấu cật dựng xây cây Đạo Thọ trở thành Tòng Lâm.

Năm mươi lăm năm (1920-1975) tại miền Nam mỗi tỉnh có cả ngàn cơ sở thờ tự tâm linh. Dân nước mình nặng đức hiếu sinh, ưa chọn hòa bình, tự do, vượt khó; thế gian trăm họ đều chung một bọc nên gọi Đồng Bào. Làm sao có giai cấp mà phát khởi đấu tranh?

Dân tộc ta có quốc tổ Hùng Vương, còn Phật Giáo có chung tôn tộc THÍCH, con cái nhà từ phụ Thích Ca nên biến tòng lâm, tịnh thất, tịnh xá, chùa chiền thành trường học để mở mang dân trí để cải thiện dân sinh, mới tiến đến dân quyền, đòi dân chủ, đòi độc lập, đòi tự do…

Ba mươi mốt tháng mười hai một chín sáu ba đến 30-4-1975, chưa đầy 12 năm ấy quý ngài đã dựng xây gần 700 cơ sở giáo dục Bồ Đề; giáo dục thế trí trên 45 đô/tỉnh/thị miền Nam. 45 trung tâm dạy nghề, 45 trung tâm bảo vệ thiếu nhi, chưa kể các Trung Tâm Dưỡng Lão, Ký Nhi Viện, Cô Nhi Viện, Dục Anh Viện… Phật Giáo đến với chúng sanh bằng tình thương, không có biên cương giới địa. Mà rồi ngày "tổ quốc vinh quang", ngày "toàn dân chiến thắng" cũng là ngày Phật Giáo trắng tay!

Giờ là lúc chúng con ôn nhắc lại. Thấy tủi hổ làm sao! Có vai mà không hề gánh vác; có sản nghiệp mà không biết kế thừa; có minh châu trong chéo áo mà sống cơ hàn lang thang, vong thân vong bản ngay trên quê hương, trên đất nước của chính mình.

Chúng con học hạnh tôn giả Thường Bất Khinh; đánh pháp cổ, thổi pháp loa, rống tiếng sư tử, vỗ tiếng hải triều nhắc nhở, Tánh Linh Phật Đà ai cũng có, đừng làm người cùng tử mà hãy về căn nhà cha, gia sản bạc vàng, minh châu trân quý… Trưởng Giả hề! Xin tỉnh lại cơn mê!

Ngày nay chùa rất to, tượng Như Lai rất lớn, nhưng con cái ngài không có chốn dung thân 24 giờ trong ngày tu Bát Quan Trai. Nghịch lý nầy con phải hỏi ai? Hỏi người TRỤ thế gian mà TRÌ Như Lai tạng? Tiếng Oai Âm không vang mà con nghe lời thỏ thẻ: Hỏi ngài Trì Thế trong Kinh Tịnh Danh. Nầy con vượt bốn cửa thành, Như Lai chờ đón.

Năm mươi năm, con ơi! Con số trung ương hành thổ. Nhìn lại mình con sẽ tỏ ngộ chơn thường. À thì ra đức Thích Ca, bậc cha già của nhân loại đang ngự trong từng trái tim người! Đường về nhà cha là TÂM ĐỊA QUÁN chớ nào phải nhà hàng – khách sạn mà các con nhọc sức tìm cầu?

Trên những con đường to có lắm "lâu la", trong những con hẻm nhỏ lại đầy dẫy A Tu La đón chờ! Nầy con! A Tu La, Lâu La không biết làm thơ. A Tu La, Lâu La không biết hát ca xướng họa. Cho nên con hãy làm thinh, nhìn xuống dấu chân mình, con sẽ thấy ai là đồng loại mang kiếp con người, nặng kiếp hiếu sinh.

Tôi nghe tiếng Ca Lăng Tần Già từ Cửu Phẩm Liên Hoa. À thì ra nơi đây là TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC CHUYỆN. Ta Bà là khách sẽ biến mất hết sạch trong Tịnh Độ không xa bởi đây là "Không Hoa" đó con!

THỊ NGUYÊN

656 lượt xem