Không có văn bản thay thế tự động nào.

NHỚ HOÀI LỘC UYỂN NGÀY XƯA

Lộc Uyển ơi ! Nhớ hoài những ngày trại huấn luyện đầu đời, để cho tháng năm rồi cũng vội vã đi qua

Như con thuyền mãi còn lưu luyến, níu kéo bến bờ. Nhớ Lộc Uyển, những ngày tu học đầu tiên, gần gũi thân quen với biết bao anh chị hướng dẫn, biết bao bạn bè thân thương đồng trại, để được thêm lửa, mãi mãi vẫn còn ấm áp, vương vấn đâu đó, sâu kín tâm tư, đi suốt thời gian tuổi trẻ

Xin dành tặng cho những đứa em tôi yêu, tình khúc dạo đầu giao duyên, những bước đi đầu tiên của người Huynh trưởng Lộc Uyển. Tình khúc mà lúc bấy giờ đã nâng từng bước đi tới. Nhìn đời mà thấy gió loạn, nhưng không ngăn được ý chí vượt qua, không xao xuyến yếu mềm để lòng mình dễ dàng chùn bước

Hãy nói bằng con tim
Bằng khối óc yêu thương
Tình yêu vẫn nồng nàn mãi mãi
Dù đời có mưa bay

Có bỏng cát đường dài

Vẫn khó chùn lòng thối bước người đi

Lộc Uyển ngày nào, mãi mãi vẫn đẹp, tươi rói. Dù là tháng năm có đi qua, ngày xưa vẫn hiện hữu bây giờ. Dù là biển rộng sông dài, còn có quá nhiều gian khó, màu trời còn lắm thê lương, thì Lộc Uyển vẫn mãi như thường, đủ đầy nghị lực vượt qua sóng gió

Nghĩ về kỷ niệm đầu đời, như nghĩ về bức tranh thủy mặc, ở đây đậm đà dấu ấn quê hương. Cứ ngỡ rằng ngày xưa đó sẽ phôi pha, nhưng sự thật, ngày xưa mãi mãi vẫn thường còn, chỉ có những nét phác thảo hời hợt đơn sơ, thiếu định hướng, là phai nhòa theo năm tháng

Năm tháng rồi cũng qua đi, thời gian thì không dừng lại. Mỗi lần nhìn lại, là thấy như khác hơn, như được phủ thêm sắc màu tươi thắm, được trưởng thành theo kịp thời gian. Để rồi hôm nay, sau giấc ngủ vùi, như chợt tỉnh thức, thấy rõ từng bước đi qua, như vẽ lên bức tranh tuyệt đẹp, dù cho những nét vẽ đầu tiên có vụng về, nhưng qua năm tháng trưởng thành tô bồi thêm hoàn mỹ

Lộc Uyển đẹp không em

Thuyền trăng về định hướng

Vì sự nghiệp truyền đăng

Nối tiếp mãi huy hoàng

Đây là dấu ấn, là niềm khát khao, là niệm khúc hát mãi cùng với đàn em thơ ngây, nâng bước tuổi thơ trong trẻo, làm hành trang chập chững vào đời

Mười năm, hai mươi năm hoài niệm, đi ngang qua khu vườn xanh Lộc Uyển, thấy lại từng đóa hoa đang xòe nở trong ký ức xưa, trên mỗi cánh hoa còn đọng mãi phấn hồng, dáng dấp thanh xuân như còn đó, cô đọng lên mỗi khuôn mặt trinh nguyên rực rỡ   

Em có vui

Đi trọn con đường mơ

Lộc Uyển những ngày dài thơm trang sách vỡ

Kinh văn hiện thực giữa lòng đời

 

Kỷ niệm ngày xưa ùa về mặc định, hồi tưởng giọng hát muôn thuở, bài ca nhớ đời ập đến:

“Đây gia đình cùng nhau chung thân ái

“Dưới đài sen sáng soi cùng thắm hồng

 “Ta ca mừng ngày xanh bao hăng hái

“Ánh hào quang rạng chiếu khắp núi sông…”

 

Bài hát cứ vang lên, khó dứt, muôn thuở quên thôi ! mãi miết đi theo cùng trời cuối đất, trôi vào chập chờn mỗi lần mơ ngủ, về một thời Lộc Uyển ban sơ

Cho dù ai đó có đi xa, xuyên suốt hai miền Nam Bắc, trãi qua bốn mùa mưa nắng, thì ký ức Lộc Uyển vẫn mãi mãi khó phai, in đậm trông tim, mềm mại luân lưu chảy suốt từng dòng huyết quảng

Dù sông có cạn, núi có mòn, biển khơi dẫu còn dậy sóng. Chúng ta, những Lộc Uyển hôm nay, vẫn cứ điềm nhiên vùng vẫy ra khơi, điềm nhiên vượt sóng qua đời cơn mê

Quê hương vẫn còn đó, thơm hương mùi cỏ dại, dẫu đất trời có còn mù mịt, bóng tối có còn lẫn khuất đó đây, dẫu những đứa con có còn xa chơi, mỗi đứa mỗi nơi, chìm trong giấc mộng phù du, cơm – áo – gạo – tiền, hư vinh danh lợi. Đã đến lúc tỉnh thức cơn mê, hồi ức quay về. Dẫu sao thì quê hương vẫn còn đó, núi cao sừng sững, hơi đất thì lúc nào vẫn còn nồng nàn, ngát hương cây cỏ. Biển thì bát ngát mênh mông, sóng hát ì oàm như từng giọng buồn mời gọi thiêng liêng, từng giọt nước mắt tủi hờn lăn dài lên vách đá

Dẫu có sao đi nữa, thì quê hương vẫn là hai tiếng nói ngọt ngào, làm ấm lòng biết bao lữ khách, khó có ai nỡ đành chối bỏ nơi mà mình đã sinh ra, dù là quê hương có còn nghèo nàn khốn khó, vẫn là nơi chốn chôn nhau cắt rốn. Đứng giữa đất trời bao la, cỏ hoa tàn tạ, những cánh bướm thuở nào vẫn muôn màu rực rỡ, chao lượn chập chờn giữa khung trời xanh biếc, xinh đẹp tuổi thơ

Ngày lại qua đêm, trăng khuyết lại tròn, vành trăng óng ả nghiêng nghiêng vách núi, e ấp soi bóng trên bến sông xưa. Gió lùa mây trôi, hoài niệm Lộc Uyển cũng theo gió ùa về, ngập đầy ao ước nhớ thương. Hình ảnh quê hương dạt dào thôi thúc, người Huynh trưởng GĐPTVN dục dã tiếp bước lên đường, sứ mệnh truyền đăng mang cả hương quê làm nở hoa Vô Ưu bất diệt

Nguyên Hoàng – PHAN VĂN HUY TÂM   

 

 

1649 lượt xem