Ngày 23.7.1963, chừng gần 200 người tự xưng là “Thương Phế Binh” được yểm trợ bởi nhân viên công lực và xe thông tin của chính quyền, kéo đến biểu tình trước chùa Xá Lợi, Sài Gòn để phản đối Phật Giáo vì theo họ (đoàn biểu tình) Phật Giáo bị Cộng sản lợi dụng. Họ giăng biểu ngữ, phóng thanh và quẳng truyền đơn, hình biểu tượng Chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đóng khung vào đầy trong sân chùa; trong khi đó bên trong chùa, chư Tăng và Phật Tử vẫn âm vang tiếng tụng kinh niệm Phật.

Ngay chiều hôm đó, một thư trình của Ủy Ban Liên Phái Bảo Vệ Phật Giáo đã được đệ đạt lên bàn Tổng thống Ngô Đình Diệm trình bày sự vụ, đồng thời ngầm ý tố cáo trò hề tổ chức, xúi dục, mua chuộc những người tham gia biểu tình. Một bức thư khác với lời lẽ ôn hòa, thông cảm gởi đến anh em tự xưng “Thương Phế Binh” cũng được Ủy Ban Liên Phái đồng thời công bố rộng rãi.

Dưới đây là nguyên văn bức thư Ủy Ban Liên Phái Bảo Vệ Phật Giáo gởi cho Tổng thống ngày hôm ấy:

Saigon, ngày 23 tháng 7 năm 1963

Kính đệ Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa

Kính thưa Tổng thống.

Trong văn thư số 111 đệ lên Tổng thống hồi 8 giờ 30 sáng ngày hôm nay, chúng tôi có báo ba tin đồn mà chúng tôi đã nhận được. Một trong ba tin đồn ấy nói về một cuộc biểu tình chống Phật Giáo của Thương Phế Binh và tin ấy đã đúng.

Cuộc biểu tình đã được tổ chức chu đáo tại đường Bà Huyện Thanh Quan, trước cổng chùa Xá Lợi hồi 9 giờ, trước mắt rất đông ký giả ngoại quốc, có lẽ được Ban tổ chức báo tin trước.

Phế Binh đông độ vài ba mươi người ngồi xe, còn độ gia dư 100 người, toàn là những “Thương Binh” lực lưỡng mà công chúng xầm xì là Dân vệ, và những người đàn bà có vẻ không tha thiết lắm với cuộc biểu tình.

Lúc đầu, đoàn biểu tình không làm gì khác hơn là dùng máy phóng thanh rất mạnh đọc xỏ vào chùa một “huyết lệ thư” tuy nói là kêu van chư Tăng đừng làm việc này hay nên làm việc nọ, nhưng kỳ trung là gán cho chúng tôi tội mắc mưu hoặc nghe lời xúi dục của Việt Cộng và thông đồng với ngoại bang cõng rắn cắn gà nhà… Hết đợt này đến đợt khác, máy phóng thanh cứ lặp đi lặp lại bài ấy, lấp mất tiếng tụng kinh của chư Tăng, Ni trong chùa đông độ 400 người, kể luôn Tín nữ.

Nhưng gần 11 giờ, một số “Thương Binh” bạo hành, họ đòi mở cổng chùa đang đóng cho họ vào trong gặp chư Tăng. Họ nhảy lên tường rào cao, đạp lên đầu mấy ông sư đứng ở trong, trong lúc nhiều anh “Thương Binh” khác ném tung vào sân chùa, trên cửa sắt, nào là truyền đơn, nào là hình vẽ Chiến sĩ đóng khung. Náo động xong, đoàn biểu tình thung dung kéo đi diễn hành trên nhiều đường khác, trước mắt Cảnh sát và Cảnh sát Chiến đấu đang giữ trật tự cho họ trước chùa, hoặc chặn các ngả tư đường đi về phía chùa Xá Lợi, làm gián đoạn sự giao thông, y như những khi công xuất của Tổng thống trên đường Công Lý.

Chúng tôi muốn khách quan trình những việc trên rồi thôi, nhưng không tự ngăn được vài cảm nghĩ mà chúng tôi xin mạo muội bày tỏ như sau:

1. Lệnh cấm tụ họp ngoài công lộ mà ông Đô trưởng vừa nhắc nhở là chung cho tất cả mọi người hay riêng cho Phật Giáo Đồ? Nếu chung, tại sao anh em “Thương Phế Binh” được tự do vi phạm, còn Tăng Ni, Phật Tử êm ái hơn, trật tự hơn lại bị đàn áp thẳng tay, đánh đập như những con vật?

2. Không những thế, đoàn biểu tình còn được công lực ủng hộ, che chở, giữ trật tự và nhất là được quyền xử dụng xe loa của Chính phủ.

3. Những sự kiện trên chỉ rõ ràng cuộc biểu tình của anh em “Thương Phế Binh” không phải “tự động” như báo chí nói, và như thế thì ai trong chính quyền đã chủ trương và tổ chức hoặc ra lệnh tổ chức? Người ấy là người làm hỏng Hiệu triệu của Tổng thống và làm tăng gia lòng ngờ vực của tám mươi phần trăm Phật Giáo mà Tổng thống muốn đánh tan.

Kính xin Tổng thống minh xét và để tôn trọng cảnh trang nghiêm và thiêng liêng của tự vũ, ban ơn ra lệnh cho Nha Thương Phế Binh phái người đến thu hoàn những hình ảnh Chiến sĩ cao quý hiện còn tại sân chùa mà chúng tôi không dám động tới.

Nhân dịp, chúng tôi xin phép nhắc lại 2 tin đồn đã trình và trình thêm 3 tin nữa, trước sau tổng cộng là 5:

1) Công an, Mật vụ, Dân vệ ngụy trang nhà sư đi quyên tiền và may cờ cho Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.

2) Khám soát chùa Xá Lợi và bắt các nhà lãnh đạo Phật Giáo.

3) Tổ chức một cuộc biểu tình của Cô Nhi, Quả Phụ chiến sĩ.

4) Tổ chức một cuộc biểu tình của Thanh Niên, Thanh Nữ Cộng Hòa.

5) Tổ chức một cuộc biểu tình của những người ăn xin, bệnh hủi, xui họ nằm la liệt trong chùa Xá Lợi để hể chúng tôi động tới là nhóm người kia vu cáo chúng tôi hành hung, làm cớ cho cảnh sát can thiệp, bắt giam chúng tôi.

Tổng thống có thể cho là chuyện trẻ con, nhưng chúng tôi quá sợ vì cô thế, và nhất là cái tin đồn anh em Thương Phế Binh biểu tình trước ai cũng tưởng là nhảm, đã thành một sự thực ghê gớm.

Xin Tổng thống nhận lòng thành kính của chúng tôi.

TM. BAN CHẤP HÀNH
Chủ Tịch

THÍCH TÂM CHÂU
(Ấn ký).

oOo

Một diễn tiến khác sau cuộc biểu tình, để chứng tỏ Chính phủ thành thật trong việc này, chiều 23.7.1963, Tổng giám đốc Nha Thông Tin tổ chức một cuộc họp báo, cho biết rằng Trung tá Trần Thanh Chiêu, Thanh tra Trung Ương Dân Vệ Đoàn, và là “tác giả” cuộc biểu tình, đã bị cách chức và kỷ luật 40 ngày trọng cấm. Nhưng liền sau đó, Hòa Thượng Hội Chủ Thích Tịnh Khiết gởi thư cho Tổng thống xin khoan hồng cho ông Trung tá. Hòa Thượng nói rõ ý của Ngài: “Không bao giờ vị sĩ quan ấy có ý tự mình làm một việc công khai chống lại mệnh lệnh của Tổng thống nếu không có một áp lực từ bên ngoài nào đó”. Trong thực tế thì viên Trung tá này không hề bị cách chức hay kỷ luật, mà là được thăng thưởng và thuyên chuyển về nhận trọng trách cao hơn ở Tổng Thống Phủ.

— — — oOo — — —

Kỷ niệm 50 năm Pháp Nạn Phật Giáo Việt Nam (1963-2013)
QUANG MAI

Nguyên văn bức thư theo tài liệu VIỆT NAM PHẬT GIÁO TRANH ĐẤU SỬ của Tuệ Giác. “Giấy cho phép xuất bản” số 006/KDV/VP ngày 2.9.1964 của Kiểm Duyệt Vụ, Tổng Vụ Hoằng Pháp – Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.

738 lượt xem