Pháp danh: Nguyên Nguyệt Bình
Họ Tên: Nguyễn Thị Mỹ Tiên
Đơn vị sinh hoạt: GĐPT Đức Hải, Gia Định 

Tết…

Ngày ấy, khi tôi còn là một đứa trẻ, Tết đối với tôi là một cái gì đó thật khó diễn tả. Nó mang cho tôi cái cảm giác hân hoan, trông đợi khi ngóng mẹ về đợi mua áo mới. Nó là cái ngày mà tôi vui sướng, tự hào khi ngồi trên lưng ba hái lộc xuân ở chùa. Tết – cái không khí rộn ràng mang trong gió hương đào phảng phất và đâu đó là hương mai thoang thoảng. Những ngày giáp Tết, gia đình tôi ngập tràn sắc đỏ. Mẹ thì bận bịu với những cái rèm cũ kỷ, những hủ kiệu truyền thống, với hàng ngàn công việc không tên khác…. Ba thì lo sửa sang lại cái tấm tôn, sơn lại bức tường…. Và đâu đó trong nhà, bạn có thể thấy được một con bé cột tóc hai sừng ngồi nghịch hủ sơn của ba nó, phá phách đống rèm của mẹ nó…

Ngày ấy, có một đôi vợ chồng trẻ dắt hai đứa con vào chùa lễ Phật đầu năm và dúi vào tay nó cái lộc đôi khi là quả quýt hay một nhành hoa. Đối với nó ngày ấy, Tết là những ngày “thiên đàng”. Nó được đi chơi nhiều, được qua nhà ông bà, được có tiền lì xì mặc dù tất cả số tiền đều do mẹ nó giữ. Tết – ngày cả đại gia đình cùng tụ họp đi tảo mộ ông bà và dạo quanh trên những con đường tràn ngập sắc hoa….

Ngày ấy, cứ mỗi độ Tết về là nhà nhà đông vui, có đủ bánh mứt muôn màu muôn vẻ. Mỗi nhà còn sắm thêm vài tàu lá chuối để chuẩn bị nấu bánh chưng…. và ngày ấy… ngày ấy… Tết nhiều thứ vui lắm.

10 năm sau, cũng ở nơi ấy, chắc có lẽ bạn chỉ phân biệt được ngày tết bởi cặp dưa hấu đỏ, nhành mai vàng và cái không khí “hơi” rộn ràng mà thôi! Vâng – đó là tết bây giờ!

Tết…

Bây giờ, thành phố trở nên vắng lặng, nhà nhà đóng cửa đua nhau về quê. Nếu bạn muốn thấy được một chút hương tết thì may ra chỉ có ở những khu trung tâm thành phố. Và trong cái căn nhà gồm đôi vợ chồng và hai đứa con cũng có nhiều thay đổi. Đứa bé cũng đã lớn để không phá những cái rèm, nghịch những hủ kiệu của mẹ nó,… Nhưng nó thèm được nhìn thấy cái hũ sơn của ba nó ở góc nhà, thèm thấy cây búa, cây đinh của ba nó khi đóng lại mái tôn… Bởi bây giờ nó chỉ còn ở với mẹ mà thôi! Vâng – cái tết đầu tiên, khi mà trong nhà nó thiếu đi một người.

Tết bây giờ, chắc nó sẽ không còn được ba mẹ dẫn ra chùa, không được ngồi trên lưng ba hái lộc xuân để mà tự hào với những đứa nhỏ xung quanh. Nhưng nó sẽ kéo tay mẹ lên những bậc thềm chánh điện, xin cho mẹ “lộc xuân” và ngẩng cao đầu mỉm cười để ba nó thấy rằng … nó vẫn sống tốt. Tết năm nay, nó và chị sẽ giúp mẹ làm phần việc của ba nó ngày trước, có lẽ hơi khó và lạ lẫm đối với nó, nhưng nó sẽ cố.

Tết bây giờ, nó sẽ cố chen chúc trong dòng người tấp nập ở trung tâm thành phố để cùng mẹ nó xem bắn pháo bong – công việc quen thuộc của nhà nó, chỉ khác là ngày ấy nó không phải chìm trong dòng người xa lạ này mà được ưu tiên một chỗ ngồi êm ái trên lưng ba.

Tết bây giờ, chắc nó sẽ buồn vì thiếu một bao lì xì và thiếu một lời chúc. Nhưng nó vẫn sẽ cười thật tươi để ba nó biết rằng … nó đang sống thật tốt, thật tốt…

Nếu thành phố được xem là quê thì ngày tết quê nó ở thành phố bây giờ là những ngày đủ “rảnh rỗi” để nó hoài niệm về thời ấu thơ….

“Đêm 30 nghe tiếng pháo nổ… Đùng !… ờ ờ… Tết
Sáng mùng 1 ra chạm niêu đánh… Cộc !… á à… Xuân”

562 lượt xem