Chuyện GĐPT là chuyện dài nhiều tập nói tới nói lui, nói không bao giờ hết chuyện, chuyện nay và chuyện xưa.
 
Sáng nay anh em chúng tôi có đi tu học Huynh Trưởng tại Chùa Phổ Từ, trên đường đi tôi và em Tiến – Htr trẻ được đào tạo tại GĐPT Đức Chơn, nói toàn chuyện GĐPT từ VN qua tới Hoa Kỳ. Đến tu học thì gặp các anh chị có hỏi thăm về sức khoẻ ba tôi. Sau thời kinh giảng Pháp Cú của Thầy Từ Lực là mạn đàm sinh hoạt GĐPT với số lượng ít ỏi. Các anh chị có nói đến ngồi lại gắn kết tâm thương yêu đã kéo dài 11 năm trước. Năm 2004 tâm tôi lúc đó thặn đau, trăn trở về tâm phân hóa của GĐPT Hoa Kỳ dù còn là Htr. cấp Tập. Thời điểm này các anh chị em ai cũng muốn gắn kết tâm hợp lại, bỏ qua việc đúng-sai. Việc ngồi lại mất nhiều thời gian mà cũng chưa thực hiện được, họp mặt sinh hoạt chung với nhau thôi mà cũng đã khó rồi sao?. GĐPT tại Hoa Kỳ thật nhiều nhiêu khê hơn GĐPT tại Quốc Nội nhiều.
Mới đây Htr. Nhuận Pháp có nhắc đến từ ngữ COCC được viết tắt từ "con ông cháu cha" trong GĐPT cùng chia sẻ bài viết của Htr. đàn em COCC. Tôi thấy hơi lạ về từ ngữ và cũng quen thuộc trong ý ngữ. Bao nhiêu năm gắn kết với  áo lam GĐPT, chúng tôi nhiều khi không để ý đến từ ngữ "con ông cháu cha" trong GĐPT, con anh này chị kia đã quá quen, dễ thương chi lạ. Chúng tôi quên mình trong các Lam sự là con của Htr. lớn cấp Dũng đã từng là phó Tổng TK BHDTƯ từ năm 1964 cho đến đầu thập niên 90 thì giữ vai trò Tổng TK cho đến ngày định cư Hoa Kỳ. Trong GĐPT COCC vẫn đối xử bình đẳng như mọi anh chị em, việc nặng nhẹ lớn bé gì đều không kiêng nễ. Tình thương vẫn chan chứa tấm lòng như nhau, tình lam là như rứa. Đôi khi có áp lực khi là con anh chị Htr. lớn nhưng lại thấy bình thường đưa vai gánh vác như bao nhiêu người. Điều đặc biệt trong GĐPT khi sinh hoạt dù là cha mẹ vẫn gọi xưng là anh em.
Chúng tôi cho đó là duyên khởi đã cho anh chị em COCC tiếp bước truyền thống lý tưởng lam cao đẹp của cha anh.
Ngày xưa khi là niên thiếu đội trưởng cho đến Huynh Trưởng chúng tôi thường cởi trên con ngựa sắt Kiền Trắc, xe đạp cà giật cà tàn cứ đi đoạn đường là sên lọt ra ngoài vậy mà đi tới đâu cũng tới Thủ Đức, Đồng Nai vuợt qua hàng chục cây số. Những lần trại bay, trại huấn luyện đạp xe tới cầu Sài Gòn lọt sên lại gắn vào đi tiếp, về đến nhà trời tối khuya. Tinh thần lúc đó lên cao, hăng say không biết mệt.
Thật thú vị với cái thời mà không có những phương tiện điện toán, điện thoại di động, smart phone và internet cùng mạng xã hội facebook. Chúng tôi chỉ liên lạc nhau bằng việc đến chùa, nơi nhà anh em bằng đôi chân trên yên ngựa Kiền Trắc. Mỗi lần hội họp, trại, anh em lại ngồi tám chuyện GĐPT với những đêm không ngủ.
Đó chính là nét đẹp truyền thống GĐPT mà thế hệ đàn em ngày nay đã và đang tiếp bước.
"Đường dài chúng ta cùng vui lên mà đi…"

Quảng Thọ

684 lượt xem