MỘT MẢNH ĐỜI


Hình minh họa

Được phone anh Tâm Kiểm gọi: Em phải về Già Lam ngay, Anh và Nguyên Linh đang chờ Em. Tôi dắt xe ra khỏi cổng Như Thị Thất tiến về đường Văn Cao, khi đến đường Vườn Lài thì xe cán phải đinh. Nhìn qua phía bên kia đường có em bé tuổi khoảng mười lăm đang ngồi bó gối đăm đăm nhìn ra đường, thấy tôi dắt xe sang, mắt em như sáng rỡ chạy ra đường dắt hộ xe lên lề cho tôi. Em xách chiếc ghế nhựa thấp mời tôi ngồi rồi nhanh chóng tháo ruột dò đinh rút đinh ra thử ruột chỉ duy có một lổ và bắt đầu vá. Công việc không có gì nặng nhọc nhưng mồ hôi đã vả ra ướt cả chiếc áo. Trán em lốm đốm mồ hôi, mặt em xanh nhạt, tay em run run buông cả lưởi cưa sắt làm cái bào vá ruột. Tôi lật đật đỡ em dậy. Em cố gắng hết sức vùng ngồi dậy lắt đầu mấy cái rồi cám ơn ông cháu không sao. Tôi bảo không được cháu không làm việc nầy được đâu. Cháu bịnh rồi hãy về nhà nghỉ cho khỏe ngày khác lại đi làm. Ông ơi! Không sao đâu, chốc nữa con vá xong ông cho con tiền, Con ăn bát cháo trắng là khỏe ngay, Con đói quá nên lũi đấy ông ạ.

Nhà con ở đâu, gia đình thế nào mà lâm vào hoàn cảnh khó khăn đến vậy! Chuyện nhà con còn dài lắm ông ơi! Thương con ông hãy gắn đợi con trong chốc lát con vá sẽ thật kỷ cho ông. Con chỉ lấy mười ngàn thôi. Khi em vá xe xong tôi phụ em làm các động tác còn lại. Tôi gọi cho em một ly sửa bò, một ổ bánh mì bảo em uống sửa trước rồi ăn bánh mì sau. Tuy đói khát đến như thế nhưng khi ăn lại rất thận trọng từ tốn. Tôi hỏi thăm về gia cảnh. Em cho biết cha chạy cyclo mướn. Một hôm xe tuột nhông bàn đạp đánh trúng mắt cá chân đổ máu và không cầm vì ba bịnh tiểu đường. Nhà thương bảo phải tháo khớp mới cứu được, nhưng ba con không có bảo hiểm và không có tiền trả viện phí nhưng nhà con đâu có tiền. Tôi bảo em hãy dọn dẹp thùng đồ nghề đưa tôi về nhà. Nhà em chỉ là cái chòi phía sau một trạm biến điện rất nguy hiểm. Diện tích khoảng sáu mét vuông. Bốn mét vuông là phòng ngủ. 2 mét còn lại là nhà xí và bếp. Phone anh Tâm Kiểm lại gọi nhưng tôi nhờ anh và Nguyên Linh cán đán cho. Sau khi nghe cha cậu bé thuật lại hoàn cảnh và phải có ít nhất ba triệu, mới có sự giúp đỡ chứng nhận gia cảnh, mới có thể chữa khỏi. Thấy tôi vào thăm mấy nhà hàng xóm cũng chạy sang và họ cũng không ngờ người láng giềng của họ lại lâm vào hoàn cảnh như vậy. Tôi gọi điện thoại cho Bình Nguyên và Minh Trung xin giúp tôi một tay. Thế là tôi có ngay ba triệu phần còn lại xin bà con trong tổ giúp cho. Bà con chòm xóm bảo tôi yên chí họ sẽ giúp đưa ông đi khám và chữa bịnh, và sẽ đề nghị phường chứng nhận hộ nghèo để mua bảo hiểm, bà con chúng tôi sẽ lo. Bây giờ trong túi tôi còn 1 triệu bảy. Tôi đưa trước một triệu rưỡi. hai trăm còn lại giao cho cậu bé mua gạo mắm rau cà tạm tối tôi sẽ đem lại một triệu rưởi.

Khi ra về tôi ghé lại Già Lam tôi kể chuyện cho anh Tâm Kiểm và Nguyên Linh nghe rồi mới bắt đầu quay đoạn video clip chúc tết của Ôn Thượng thủ. Lẽ đương nhiên là anh Tâm Kiểm cũng phải phụ giúp, Nguyên Linh cũng góp phần ít nhiều. Thế là chúng tôi giúp cho công tác từ thiện nầy gần năm triệu.

Khi tôi trở lại căn nhà đã câu một bóng đèn sáng. Trong nhà có đến gần mười người hàng xóm. Cha cậu bé đã ngồi được, thì ra tuổi của cậu ta cũng chỉ vào tuổi con mình. Khi chào nhau ra về mọi người đều muốn biết tên, số phone, địa chỉ. Nhưng tôi xin thưa: Nếu chúng ta kính trọng nhau thì cứ thấy việc đáng làm thì hãy cứ ra tay, lưu lại tên tuổi địa chỉ mà làm gì. Tôi đứng lên xin cáo từ. Không ai bảo ai nhưng tất cả đồng thốt một lời xin đa tạ. Một ngày cuối năm đã qua./.

VIỆT NGUYÊN.

547 lượt xem